Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Vương Nhã có quan hệ gì với Khánh Tường?
Kiến Hoa đơ toàn tập khi nghe câu nói sặc mùi phát cẩu lương trá hình của Minh Hào. Ngoài mặt thì tỏ vẻ vô cùng bất mãn nhưng thực chất sâu bên trong là một bầu trời khoe khoang.
Kiểu như ông đây có vợ quản tiền nên không phải bận tâm, lêu lêu đám cẩu độc thân các người.
Khánh Tường mau chóng lên tiếng cắt đứt cuộc hội thoại vô lý của hai người đàn ông. Nếu để Minh Hào nói tiếp thì chẳng khác nào nhồi nhét cẩu lương cho đám người này ăn cả.
- Thôi thôi cho tôi xin, chúng ta tới để ăn. Vậy nên hãy tập trung vào chuyên môn đi.
Nghe thế bạn nhỏ Minh Hào lập tức nhoẻn miệng cười dịu dàng với Khánh Tường, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi nói.
- Em nói sao thì làm vậy đi!
Chậc chậc, sao không khí lại thoang thoảng mùi thê nô như thế này nhỉ?
Hoàn Kim cũng tặc lưỡi cho qua, nhưng lại nhanh chóng chuyển chủ đề sang cô gái lạ đang chăm chú nhìn Khánh Tường bằng ánh mắt cực kì yêu chiều kèm theo một chút mê dại.
Ngẫm nghĩ thấy kì lạ nên Hoàn Kim mới lên tiếng hỏi.
- Cô Vương Nhã có quan hệ gì với Khánh Tường vậy? Nhìn hai người rất thân thiết.
- Quan hệ chủ - tớ.
Vương Nhã trả lời Hoàn Kim một cách nhanh chóng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên người Khánh Tường không rời nửa giây. Cô ấy dường như đang chìm đắm vào thế giới riêng của mình và không muốn bị ai quấy rầy.
Một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trong đầu của Hoàn Kim, không lẽ Vương Nhã là người làm của Khánh Tường? Có lẽ nào ...
- Chủ - tớ? Nhà hàng này thuộc quyền sở hữu của ai?
Vương Nhã lập tức quay ngoắt sang liếc xéo Hoàn Kim, ánh mắt sắc lẻm lướt xuyên qua người của anh ta khiến cho thư kí Kim có chút bàng hoàng. Dừng lại một chút, cô bạn Vương Nhã mới lên tiếng.
- Đương nhiên là thuộc quyền sở hữu của Hoàng gia, tôi là bếp trưởng ở đây còn Khánh Tường là cô chủ của tôi, như thế không phải là quan hệ chủ tớ thì là gì?
Một câu nói nhẹ như lông hồng khiến cho hai người đàn ông dường như hóa đá tại chỗ. Hoàn Kim bất ngờ vì mới biết đây là nhà hàng của Hoàng gia, còn Kiến Hoa thì bất ngờ vì thân phận thật của Khánh Tường.
Anh chàng bàng hoàng đến độ không nói lên lời, khóe môi mấp máy khó khăn nói vài con chữ.
- Chị ... chị dâu ... đây là nhà hàng của chị thật sao?
- Chả lẽ tôi đây đi nói láo với mấy người làm gì? Đúng không bảo bối.
Vương Nhã cười tươi như hoa chống cằm nhìn Khánh Tường, ánh mắt toát lên vẻ gì đó rất tinh nghịch. Và đang mong chờ câu trả lời của Khánh Tường.
Khánh Tường cũng lười đính chính sự việc, chỉ gật đầu một cái rồi nói vài câu, sau đó lại tiếp tục ăn món ăn yêu thích của mình, cô nói.
- Chị nói gì cũng đúng hết, được chưa?
Và thế là bữa ăn vẫn tiếp tục diễn ra, trong đầu của mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng của mình nhưng lại không tiện nói ra. Bao nhiêu câu nói đang trực chờ ở khóe môi cũng lại phải kiềm lòng chui tọt lại vào bụng.
Có nhiều chuyện không cần phải đào sâu, bởi vì khi biết được nhiều thứ rồi bạn sẽ ước rằng giá như mình chưa từng hỏi. Như thế sẽ nhẹ lòng hơn.
Sau khi kết thúc bữa ăn. Hoàn Kim vội vã chạy về công ty để sắp xếp lại lịch trình và cuộc hẹn với các đối tác khác. Kiến Hoa phải ra ngoài gặp mặt khách hàng tiềm năng còn Vương Nhã thì quay trở lại căn bếp để tiếp tục công việc của mình. Chỉ còn duy nhất Khánh Tường và Minh Hào đang tay trong tay hạnh phúc tiến ra phía cửa mà thôi.
Đứng trước khuôn viên lớn ở bên ngoài nhà hàng, Minh Hào đành lòng buông tay Khánh Tường ra, sau đó nhẹ giọng nói với cô.
- Chờ anh ở đây, anh lấy xe đưa em về.
- Ừm!
Người ta thường nói căng da bụng thì trùng da mắt, bạn nhỏ Khánh Tường sau khi đánh chén hết một con cua lớn thì bây giờ cơ thể bỗng nhiên ập tới một cơn buồn ngủ không rõ nguyên do. Mi mắt của cô hơi nặng trĩu xuống, sau đó phẩy tay đuổi Minh Hào đi lấy xe.
Đi đi! Mau lấy xe đưa em về, buồn ngủ chết đi được.
Minh Hào cười, anh chàng nhẹ nhàng kéo Khánh Tường vào lòng, đặt lên tóc cô một nụ hôn rồi mới luyến tiếc ra nhà xe.
Khánh Tường lấy trong túi ra một chiếc di động sau đó nhanh chóng lên mạng xem tin tức về thời trang cũng như thông tin về đối thủ cạnh tranh. Cô chăm chú say sưa coi đến mức không để ý tới ở phía xa xa, có một chiếc xe phân khối lớn đang rồ ga chạy về phía này với tốc độ chóng mặt. Xét theo góc độ này thì hoàn toàn đang nhắm thẳng về phía Khánh Tường mà tông vào. Nó nhanh chóng lao thẳng tới chỗ Khánh Tường đang đứng.
Và rồi ... chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu Khánh Tường có nhận ra kịp thời để né tránh? Liệu chiếc xe phân khối này sẽ tới trước hay Minh Hào tới trước? Và người điều khiển xe là ai và có mục đích gì?
---------------
Đón đọc chap sau nha mấy cậu hôm nay tui không ra thêm được, vì mất mắt kính rồi, nhìn vào màn hình lâu mà không có kính nó nhức vê lờ. Ráng gõ được nhiêu đây à :<
à quên mọi người nhớ like và bỏ phiếu nhiệt tình cho Minh nha. Có gì mai Minh bù cho