Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Mất hết mặt mũi
Mỹ Quyên có hơi bất ngờ khi thấy Vương Nhã chính tay đưa món ăn cho mình. Trước khi tới đây cô đã nghe nhiều người nói rằng bếp trưởng Vương Nhã rất kiêu ngạo và khó tính, ngay cả thực khách sang trọng nhất vào quán cũng chưa chắc gì được gặp mặt cô ta chứ đừng nói một kẻ đi ăn ké như Mỹ Quyên.
Cô ta bất ngờ chứ! Nhưng mà khi liếc thấy những ánh mắt ngưỡng mộ của các thực khách xung quanh đang nhìn về phía mình. Mỹ Quyên đột nhiên mang phong thái của nữ chủ nhân, cô ta mỉm cười thanh lịch rồi nhẹ nhàng đón lấy dĩa thức ăn mà Vương Nhã đưa, cười nói.
- Cảm ơn cô.
- Không có gì.
Vương Nhã cười, nụ cười tràn đầy âm hiểm. Ăn đi, trò vui ở phía sau.
- Oa! Trung Hiếu! Bò bít tết này ngon quá đi mất!
Mỹ Quyên vừa ăn vừa hết lòng khen ngợi món ăn mà Vương Nhã làm, ánh mắt tràn đầy sự hứng thú.
Đúng là ăn ở nhà hàng năm sao có khác, đúng là được chính tay bếp trưởng làm có khác. Ngon không tả nổi.
- Ừ ngon thật!
Trung Hiếu cũng gật gù tán thưởng theo, công nhận là hương vị thật sự rất ngon. Mùi hương thơm phức của thịt thoang thoảng bay vào cánh mũi, hương vị đậm đà nhưng lại không khiến cho người khác có cảm giác ngấy. Thịt rất mềm và dễ ăn, vừa chạm vào đầu lưỡi thì có cảm giác như chúng đang tan trong miệng vậy đó.
Đúng là ngon tuyệt cú mèo.
Vương Nhã không quay trở lại căn bếp của mình mà trực tiếp kéo ghế rồi xuống bên cạnh Khánh Tường, cô gái chống tay lên cằm rồi liếc mắt nhìn Mỹ Quyên đang vui vẻ ăn thưởng thức món ăn. Khóe môi tinh nghịch khẽ nâng lên rồi hỏi.
- Thế nào! Hai người thích chứ?
Không suy nghĩ gì nhiều, Mỹ Quyên lập tức đáp trả một cách nhanh chóng, cô ta vui vẻ nói.
- Đương nhiên là thích rồi!
- Thế thì tốt quá! Đây là công thức mới mà tôi thử, cô và chồng cô đều là người đầu tiên thưởng thức chúng.
- Vinh dự cho tôi quá!
Mỹ Quyên làm ra vẻ mặt rất ư là kiêu ngạo và hài lòng nhìn Vương Nhã, nhưng có lẽ ả ta không biết được khuôn mặt của mình sẽ méo mó khó coi tới mức nào khi nghe câu nói tiếp theo của Vương Nhã.
Làm bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra, Vương Nhã liền quay sang nói chuyện với Khánh Tường, ánh mắt bây giờ chỉ có sự yêu thích nhìn Khánh Tường rồi nói.
- Bảo bối! Có muốn ăn món mới mà chị đây chế biến không nào?
Khánh Tường liếc nhẹ sang dĩa bít tết mà Mỹ Quyên đang ăn, đáy mắt tràn đầy sự chán ghét rồi nói.
- Nướng theo kiểu Blue rare? Có cho kim cương em cũng không thèm ăn.
Dành cho những ai chưa biết thì Blue race là thịt chín 10%. Tức là Thịt sống được để miếng và nướng rất nhanh, mỗi mặt thịt 30 giây trên vỉ than cho cháy xém bên ngoài rồi lấy ra ngay, dùng khi bên trong vẫn còn sống lạnh, để kích thích thêm vị giác thì nhiều người sẽ vắt thêm chanh cho có vị chua chua hoặc chấm sốt tiêu xanh xen kẽ cay nồng. Nhiệt độ trong miếng thịt khá thấp từ 10 - 29°C.
- Giỏi quá ta, sao em biết được?
Đã diễn kịch thì diễn cho nốt, Vương Nhã giả vờ kinh ngạc nhìn Khánh Tường, ánh mắt tràn đầy thích thú khi nghe câu trả lời từ cô.
- Mắt em bị cận chứ đâu có bị mù? Nhìn miếng thịt còn đỏ hỏn như kia thì chỉ có đứa ngu mới không biết.
Câu nói nhẹ như lông hồng không khác gì một cái tát bốp vào mặt Mỹ Quyên, đang ám chỉ rằng cô ta là người ngu ngốc không biết phân biệt cũng như thưởng thức món ăn.
Nghe cuộc đối thoại đầy khó hiểu của hai người, nhất là đang bàn tán về món ăn của mình, Mỹ Quyên mới e dè lên tiếng, cô ta hỏi.
- Blue rare là nướng theo kiểu gì?
Bạn nhỏ Vương Nhã xung phong trả lời cho câu hỏi của Mỹ Quyên, ánh mắt có chút khinh thường nhìn lấy con người đang giả thanh thuần trước mặt mình rồi nói.
- Cô không biết sao? Blue rare là nướng chín 10% và chỉ trong vỏn vẹn có một phút đồng hồ thôi đó. Bởi vì các vị thực khách ở đây hầu như là ăn chín 100% hoặc 90% mà thôi, cho nên tôi không có người để thử kiểu nướng 10%, hai người là người đầu tiên được thưởng thức đấy. Chính miệng cô cũng khen ngon rồi còn gì?
Vương Nhã vừa dứt câu thì bạn nhỏ nhiều chuyện Hoàn Kim bèn thêm thắt vào vài câu nói. Anh ta quay sang giả vờ như nói chuyện với Kiến Hoa.
- Này này này! Không ngờ lại có người ăn thịt sống mà còn khen ngon được đấy, cậu có thấy giống tộc ăn thịt người ở trong rừng rú không? Bây giờ chúng ta đã có người giống vậy rồi nè.
Đoàng! Một cú sét ngang tai đánh xuyên qua người Mỹ Quyên, cô ta lập tức nôn ọe ra khắp sàn. Chỉ thiếu điều là muốn móc cái thứ mà cô ta vừa ăn ra ngoài mà thôi.
Như thế thì khác gì nói cô ta là người kém thông minh và là loại ăn lông ở lỗ gớm ghiếc kia?
- Cô ... Cô chơi tôi?
- Ăn nói cho cẩn thận, món ăn đó do chính cô gọi và cô cũng không ý kiến là nướng theo kiểu gì. Bây giờ cô muốn lật lọng vu oan cho nhà hàng chúng tôi? Muốn tôi kêu bảo vệ tống cổ cô ra ngoài không vậy?
- Cô dám?
Mỹ Quyên hung dữ đứng bật dậy, cô ta vung tay loạn xạ khiến cho ly rượu vang của mình đổ lên tay áo vest của Hoàn Kim.
- Tôi ... tôi xin lỗi
- Không cần, đền cho tôi cái áo mới. 10 triệu.
Nghe thấy thế, Mỹ Quyên liền xanh tím mặt mày nhìn Hoàn Kim rồi nói lớn.
- 10 triệu? Bộ áo của anh dát vàng à?
- Vàng không có mà dát nhưng đây là món quà tôi nhận được từ sinh nhật tháng vừa rồi, là của một nhà thiết kế có tiếng tăm và số lượng cực kì ít đó. Nếu cô không muốn đền tiền thì căng mắt ra kiếm cho tôi được một bộ nào y chang bộ này đi.
Cảm thấy không thể ngồi ở đây được nữa, Trung Hiếu liền xanh tím mặt mày đứng dậy, ánh mắt tràn đầy tức giận Mỹ Quyên khi bị làm cho quê mặt hết lần này tới lần khác. Anh ta nhanh chóng lấy trong túi ra một xấp tiền mặt rồi đặt trước mặt Hoàn Kim, giọng nói có chút khó khăn.
- Đây tôi đền cho cậu, ổn thỏa rồi chứ? Bữa ăn tôi cũng đã dùng xong. Bây giờ thì xin phép mọi người chúng tôi về trước.
Nói xong liền trực tiếp nắm lấy bàn tay của Mỹ Quyên mà dắt cô ta ra ngoài. Hung dữ bóp chặt tay cô ta rồi giận dữ nói.
- Lần sau tôi cấm cô ra ngoài với tôi, lo mà ở nhà dưỡng thai đi, chỉ vì một bữa ăn mà cô hành xử không khác gì cười vô văn hóa, hết lần này tới lần khác không thèm giữ mặt mũi cho tôi.
Nghe lời nói đầy trách móc và sự hung dữ của Trung Hiếu khiến cho Mỹ Quyên giận run người.
Con khốn! Vì mày, tất cả là vì mày cho nên tao mới bị Trung Hiếu đối xử như vầy.
Tao phải giết mày!