Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Hoàn Kim đanh đá (2)
Nhìn khuôn mặt chột dạ của Mỹ Quyên mà Khánh Tường không kiềm lòng được mà hỏi vài câu, vô tình lại đá xoáy vào nỗi đau của ả. Cô hỏi.
- Cứ ngồi thoải mái đi. Cuộc sống sau hôn nhân ổn cả chứ?
Ngụ ý sâu xa rằng sau cái tiệc cưới hôm ấy thì cả gia đình của Trung Hiếu vẫn chứa chấp loại "vợ" thiên hạ như cô sao? Không lẽ họ có vấn đề về thần kinh rồi hay sao?
Tại sao Mỹ Quyên lại không hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói của Khánh Tường cơ chứ? Nhưng mà, cho dù mày có phá hoại tới đâu thì họ vẫn là một con rối bị tao giựt dây mà thôi.
Nghĩ tới đây, thần sắc của ả ta đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, từ khó coi cho tới tràn đầy kiêu hãnh khi nhắc tới vấn đề này, Mỹ Quyên tự tin nói trước mặt mọi người.
- Cảm ơn ý tốt của cậu, ba mẹ chồng và chồng vẫn rất yêu chiều tớ. Như cậu thấy đấy, tớ muốn ăn ở đây thì hai người họ lập tức bảo Trung Hiếu dẫn đi và còn đưa thêm thẻ tín dụng để tiêu xài đây này.
Hừ! Đám người nhà Trung Hiếu đúng là một lũ ngu, chỉ cần bà đây khóc lóc một chút, đáng thương một chút, ngụy biện một chút và quan trọng rằng lấy tính mạng của đứa bé trong bụng ra đe dọa thì hai ông bà già đó lập tức tin răm rắp.
Nói Mỹ Quyên mang con của người khác? Cô ta chỉ cần thề thốt một xíu, ủy khuất nhìn hai người họ rồi nói bỏ thai để chứng minh mình trong sạch là xong, ngoài ra còn không quên thêm vào một số câu gây hiểu lầm như thân thể của ả rất yếu, rất khó mang thai, nếu là con của người khác thì ả ta sẽ cuốn gói ra đi, còn nếu là con của Trung Hiếu thì ...
Chỉ cần vài chiêu đơn giản như thế thì đám người ngu ngốc ấy đã hoảng hốt hết cả lên, một hai dỗ dành Mỹ Quyên sau đó còn cưng chiều cô ta như bà hoàng.
Nghe thế, Hoàn Kim liền bĩu môi khinh bỉ ra mặt, anh ta không ngần ngại thêm vào mấy câu để dập tắt cái bản mặt kiêu căng ngạo mạn của người phụ nữ xấu xa này.
- Ôi trời tưởng gì, bộ tiêu tiền của bố mẹ là oai lắm chắc? Đều là người lớn với nhau cả rồi mà còn bám váy mẹ, đã thế còn ra vẻ ta đây giàu có cho ai xem?
Một câu nói đơn giản ngắn gọn xúc tích của anh bạn đanh đá này chẳng khác một cái tát thật đau vào mặt Mỹ Quyên.
Bép!
Ê mặt chưa cưng? Nhục mặt chưa cưng? Còn lên mặt nữa không?
Mặc kệ cho khuôn mặt lại bắt đầu tái xanh của Mỹ Quyên, anh bạn đanh đá tiếp tục công kích không ngừng nghỉ khiến cho Mỹ Quyên không kịp biện minh.
Kiểu như sàn diễn này là của bố mày, ngồi đó dỏng tai lên mà nghe tao nói nè he. Để còn biết đường xem lại bản thân đang ngồi ở đâu mà bày đặt lên mặt he.
- Còn nữa, trước khi đi cô có kiểm tra tài khoản trong thẻ không vậy? Biết đâu ba mẹ cô đưa cho cô cái thẻ chỉ đủ uống một tách trà gừng ở đây thì sao? Vào nhà hàng sang trọng chỉ đủ để uống đồ tráng miệng cũng lạ lắm à nghen.
Tao nói mà tao tức á, bày đặt dựa vào Trung Hiếu để bắt nạt bà chủ của anh từ lâu rồi nên bây giờ thành thói quen rồi đúng không? Thấy người ta im im rồi tưởng người ta sợ nên mới làm tới à? Này nhá, bà chủ của ông cao thượng không chấp tiểu nhân, chứ nếu không thì cái mạng quèn của cô cũng không giữ được tới ngày hôm nay đâu.
Bảo bối nhà họ Hoàng chỉ cần một cái búng tay thì có thể cho gia đình cô từ khá giả xuống nghèo mạt rệp đó có biết không hả?
Nói xong một tràng dài, Hoàn Kim hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc lẻm lướt ngang qua người Mỹ Quyên. Trong nội tâm cố gắng kiềm lòng để không gây khẩu nghiệp nữa.
Nè he, tao nói cho mà biết he. Bây giờ Khánh Tường là bà chủ kiêm luôn bạn thân của ông đây, nếu muốn khoe khoang trước mặt cô ấy thì hãy coi lại bản thân coi có bằng một góc của người ta không thì hẵng khoe nha. Còn không thì đừng trách tại sao ông đây sắc xéo với cô.
Kiến Hoa và mọi người ngồi bên cạnh đều trố mắt lên nhìn Hoàn Kim như sinh vật lạ, con người này bình thường trầm tính ít nói, cao cao tại thượng mà bây giờ tự nhiên lại gỡ bỏ hình tượng đó để châm chọc người phụ nữ này? Rốt cuộc là giữa bọn họ có hiềm khích gì mà anh ta không biết nhỉ?
Khánh Tường không ngần ngại nhìn Hoàn Kim bằng ánh mắt tán thưởng, trong lòng thỏa mãn cực kì luôn, trong lòng đang thầm có một ý định cực kì thú vị.
Nếu sau này có ai nói xấu cô thì sẽ mang thư kí Kim ra để anh ta tha hồ mà khẩu nghiệp.