CHƯƠNG 92
“Sao lại là cô?”
Vẻ mặt Dư Nhã Thiểm chợt thay đổi, cười lạnh.
“Tôi nên hỏi cô những lời này mới phải? Sao cô lại ở vậy nhỉ?”
An Diệc Diệp dời tầm mắt. “Chuyện này không liên quan đến cô, cô nhanh đi khỏi đây đi.”
“Đi à? Sao tôi phải đi chứ?”
Dư Nhã Thiểm bắt chéo hai chân và khẽ lắc.
“Bây giờ tôi là bà chủ của tập đoàn M.I, tại sao phải đi chứ? Cô đi thì đúng hơn!”
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, bĩu môi.
“Đúng là vẫn không có lòng tự trọng như lúc còn bé vậy, cả đời cũng không thay đổi được! Cút đi! Cẩn thận không lát nữa tôi bảo bảo vệ bắt cô lại đấy!”
An Diệc Diệp nhíu mày, thấy Dư Nhã Thiểm đã xem nơi đây thành nhà mình, trong lòng cô càng thấy khó hiểu.
“Cô nói câu vừa rồi là có ý gì? Cái gì mà cô là bà chủ ở đây?”
“Chính là ý trên mặt chữ.”
Dư Nhã Thiểm uống cạn cốc trà, không nhịn được quay đầu lại hỏi.
“Sao cô còn chưa đi? À, có phải cô nghe nói tôi được Khúc Chấn Sơ nhìn trúng, muốn cố ý tới đòi chút lợi lộc đúng không?”
Cô ta đứng dậy, xoay thắt lưng lắc hông đi tới trước mặt An Diệc Diệp , trên mặt cười lạnh lộ vẻ tiểu nhân đắc chí.
“Chà chà chà, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, nếu cô quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi còn có thể thưởng cho cô mấy đồng đấy.”
Dư Nhã Thiểm giơ tay ra, chợt nắm lấy cổ tay An Diệc Diệp và lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
“Quỳ đi! Tôi đã không ưa bộ dạng này của cô từ lâu rồi, ở đây không phải là cô nhi viện, không có viện trưởng che chở cho cô đâu!”
An Diệc Diệp vùng vẫy, hất mạnh cô ta ra.
“Dư Nhã Thiểm , cô nổi cơn điên gì vậy?”
“Cô đang làm gì?”
Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên!
An Diệc Diệp quay đầu, thấy Khúc Chấn Sơ đã một tuần không xuất hiện lại đang đứng ở cửa.
Đôi mắt anh đầy tức giận, đi nhanh đi về phía bên này.
Dư Nhã Thiểm thoáng thấy anh qua thì dưới chân nghiêng đi, ngã ở trên sô pha.
Vẻ mặt cô ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía An Diệc Diệp .
“Sao cô muốn đẩy tôi? Nếu cô cảm thấy tôi không xứng ở lại đây, vậy tôi đi là được…”
Cô ta đứng lên, che mặt khóc nức nở và xoay người muốn rời đi.
Khúc Chấn Sơ giơ tay cản cô ta.
“Em không cần phải đi.”
Dư Nhã Thiểm thuận thế dựa vào trên vai của anh, vẻ mặt lo âu nhìn về phía An Diệc Diệp .
“Nhưng…”
“Anh nói em có thể ở lại đây thì có thể ở lại đây.”
Dư Nhã Thiểm cuối cùng khẽ gật đầu, đứng sau lưng Khúc Chấn Sơ .
CHƯƠNG 92
“Sao lại là cô?”
Vẻ mặt Dư Nhã Thiểm chợt thay đổi, cười lạnh.
“Tôi nên hỏi cô những lời này mới phải? Sao cô lại ở vậy nhỉ?”
An Diệc Diệp dời tầm mắt. “Chuyện này không liên quan đến cô, cô nhanh đi khỏi đây đi.”
“Đi à? Sao tôi phải đi chứ?”
Dư Nhã Thiểm bắt chéo hai chân và khẽ lắc.
“Bây giờ tôi là bà chủ của tập đoàn M.I, tại sao phải đi chứ? Cô đi thì đúng hơn!”
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, bĩu môi.
“Đúng là vẫn không có lòng tự trọng như lúc còn bé vậy, cả đời cũng không thay đổi được! Cút đi! Cẩn thận không lát nữa tôi bảo bảo vệ bắt cô lại đấy!”
An Diệc Diệp nhíu mày, thấy Dư Nhã Thiểm đã xem nơi đây thành nhà mình, trong lòng cô càng thấy khó hiểu.
“Cô nói câu vừa rồi là có ý gì? Cái gì mà cô là bà chủ ở đây?”
“Chính là ý trên mặt chữ.”
Dư Nhã Thiểm uống cạn cốc trà, không nhịn được quay đầu lại hỏi.
“Sao cô còn chưa đi? À, có phải cô nghe nói tôi được Khúc Chấn Sơ nhìn trúng, muốn cố ý tới đòi chút lợi lộc đúng không?”
Cô ta đứng dậy, xoay thắt lưng lắc hông đi tới trước mặt An Diệc Diệp , trên mặt cười lạnh lộ vẻ tiểu nhân đắc chí.
“Chà chà chà, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, nếu cô quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi còn có thể thưởng cho cô mấy đồng đấy.”
Dư Nhã Thiểm giơ tay ra, chợt nắm lấy cổ tay An Diệc Diệp và lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
“Quỳ đi! Tôi đã không ưa bộ dạng này của cô từ lâu rồi, ở đây không phải là cô nhi viện, không có viện trưởng che chở cho cô đâu!”
An Diệc Diệp vùng vẫy, hất mạnh cô ta ra.
“Dư Nhã Thiểm , cô nổi cơn điên gì vậy?”
“Cô đang làm gì?”
Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên!
An Diệc Diệp quay đầu, thấy Khúc Chấn Sơ đã một tuần không xuất hiện lại đang đứng ở cửa.
Đôi mắt anh đầy tức giận, đi nhanh đi về phía bên này.
Dư Nhã Thiểm thoáng thấy anh qua thì dưới chân nghiêng đi, ngã ở trên sô pha.
Vẻ mặt cô ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía An Diệc Diệp .
“Sao cô muốn đẩy tôi? Nếu cô cảm thấy tôi không xứng ở lại đây, vậy tôi đi là được…”
Cô ta đứng lên, che mặt khóc nức nở và xoay người muốn rời đi.
Khúc Chấn Sơ giơ tay cản cô ta.
“Em không cần phải đi.”
Dư Nhã Thiểm thuận thế dựa vào trên vai của anh, vẻ mặt lo âu nhìn về phía An Diệc Diệp .
“Nhưng…”
“Anh nói em có thể ở lại đây thì có thể ở lại đây.”
Dư Nhã Thiểm cuối cùng khẽ gật đầu, đứng sau lưng Khúc Chấn Sơ .