Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 85




CHƯƠNG 85

“Ừ cái gì mà ừ?”

Khúc Chấn Sơ tức giận thở hổn hển ngắt lời cô. “Tôi cho cô ba giây, leo lên cho tôi! Ba, hai…”

Anh sắp đếm hết thì An Diệc Diệp vội vàng leo lên.

“Được rồi…”

Trên lưng anh giống như được nhẹ nhàng phủ lên một lớp lông chim mềm mại vậy.

Cơ thể Khúc Chấn Sơ thoáng cứng lại, sau đó dễ dàng cõng cô đứng lên.

Giống như cảm giác của anh vừa rồi, người trên lưng rất nhẹ, giống như không có trọng lượng vậy.

Bình thường nhìn An Diệc Diệp cũng không thấp, thậm chí gương mặt nhỏ nhắn cũng có chút mũm mĩm như trẻ sơ sinh, làm sao có thể nhẹ như vậy chứ?

Khúc Chấn Sơ cõng cô, thoải mái leo lên trên.

An Diệc Diệp kinh hãi chờ một lúc, chỉ lo lắng Khúc Chấn Sơ sẽ chê cô nặng, ném cô ở đây.

Cô khoác chiếc áo vest của Khúc Chấn Sơ trên tay, cảm giác như có thứ gì đó cứ đè vào cánh tay.

Cô móc ra xem, không ngờ là điện thoại của Khúc Chấn Sơ .

Nó cũng màu đen, không ngờ cùng một kiểu dáng với mình.

An Diệc Diệp ấn xuống, phát hiện điện thoại đã hết pin nên tự động tắt máy.

Thảo nào vừa rồi Khúc Chấn Sơ không gọi điện thoại cho tài xế.

An Diệc Diệp cất điện thoại di động của anh lại và bám vào vai anh.

Con đường lên núi đặc biệt dài, xung quanh yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng tới mấy tiếng ve kêu.

Khúc Chấn Sơ bước từng bước tới, không nói câu nào, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng rất khẽ, rõ ràng không hề tốn sức.

Ánh đèn đường làm cái bóng của bọn họ đổ dài trên mặt đất, đi theo bọn họ chậm rãi lên trên.

Đoạn đường này đi xe hết mười phút, bọn họ đi bộ hết nửa giờ cuối cùng mới đến nơi.

An Diệc Diệp vừa nhìn thấy ngoài cửa lớn liền giãy giụa muốn xuống.

“Tôi sẽ tự đi nốt đoạn còn lại nhé? Anh thả tôi xuống đã.”

“Đừng lộn xộn!”

Khúc Chấn Sơ giữ chặt chân cô và bước nhanh vào trong.

Cô thấy bọn họ sắp vào trong, nhất định sẽ bị đám người quản gia nhìn thấy mất.

An Diệc Diệp chống tay lên vai anh và giãy dụa.

“Tôi tự đi.”

Hai tay Khúc Chấn Sơ nhấc lên.

Bốp!

Một vỗ thuận lợi đập vào trên mông An Diệc Diệp .

“Đã bảo cô đừng lộn xộn rồi!”

An Diệc Diệp nào chỉ không động đậy, cô đã hoàn toàn cứng đờ rồi.

Khúc Chấn Sơ ra tay rất nhẹ, không hề đau, nhưng mang đến hiệu ứng dây chuyền làm cho mặt cô đỏ bừng từng mảng.

Chỉ cần bây giờ Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện ra mặt An Diệc Diệp đỏ như trái táo vậy.

CHƯƠNG 85

“Ừ cái gì mà ừ?”

Khúc Chấn Sơ tức giận thở hổn hển ngắt lời cô. “Tôi cho cô ba giây, leo lên cho tôi! Ba, hai…”

Anh sắp đếm hết thì An Diệc Diệp vội vàng leo lên.

“Được rồi…”

Trên lưng anh giống như được nhẹ nhàng phủ lên một lớp lông chim mềm mại vậy.

Cơ thể Khúc Chấn Sơ thoáng cứng lại, sau đó dễ dàng cõng cô đứng lên.

Giống như cảm giác của anh vừa rồi, người trên lưng rất nhẹ, giống như không có trọng lượng vậy.

Bình thường nhìn An Diệc Diệp cũng không thấp, thậm chí gương mặt nhỏ nhắn cũng có chút mũm mĩm như trẻ sơ sinh, làm sao có thể nhẹ như vậy chứ?

Khúc Chấn Sơ cõng cô, thoải mái leo lên trên.

An Diệc Diệp kinh hãi chờ một lúc, chỉ lo lắng Khúc Chấn Sơ sẽ chê cô nặng, ném cô ở đây.

Cô khoác chiếc áo vest của Khúc Chấn Sơ trên tay, cảm giác như có thứ gì đó cứ đè vào cánh tay.

Cô móc ra xem, không ngờ là điện thoại của Khúc Chấn Sơ .

Nó cũng màu đen, không ngờ cùng một kiểu dáng với mình.

An Diệc Diệp ấn xuống, phát hiện điện thoại đã hết pin nên tự động tắt máy.

Thảo nào vừa rồi Khúc Chấn Sơ không gọi điện thoại cho tài xế.

An Diệc Diệp cất điện thoại di động của anh lại và bám vào vai anh.

Con đường lên núi đặc biệt dài, xung quanh yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng tới mấy tiếng ve kêu.

Khúc Chấn Sơ bước từng bước tới, không nói câu nào, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng rất khẽ, rõ ràng không hề tốn sức.

Ánh đèn đường làm cái bóng của bọn họ đổ dài trên mặt đất, đi theo bọn họ chậm rãi lên trên.

Đoạn đường này đi xe hết mười phút, bọn họ đi bộ hết nửa giờ cuối cùng mới đến nơi.

An Diệc Diệp vừa nhìn thấy ngoài cửa lớn liền giãy giụa muốn xuống.

“Tôi sẽ tự đi nốt đoạn còn lại nhé? Anh thả tôi xuống đã.”

“Đừng lộn xộn!”

Khúc Chấn Sơ giữ chặt chân cô và bước nhanh vào trong.

Cô thấy bọn họ sắp vào trong, nhất định sẽ bị đám người quản gia nhìn thấy mất.

An Diệc Diệp chống tay lên vai anh và giãy dụa.

“Tôi tự đi.”

Hai tay Khúc Chấn Sơ nhấc lên.

Bốp!

Một vỗ thuận lợi đập vào trên mông An Diệc Diệp .

“Đã bảo cô đừng lộn xộn rồi!”

An Diệc Diệp nào chỉ không động đậy, cô đã hoàn toàn cứng đờ rồi.

Khúc Chấn Sơ ra tay rất nhẹ, không hề đau, nhưng mang đến hiệu ứng dây chuyền làm cho mặt cô đỏ bừng từng mảng.

Chỉ cần bây giờ Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện ra mặt An Diệc Diệp đỏ như trái táo vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.