CHƯƠNG 82
An Diệc Diệp nhíu mày, thử nhập vào ngày sinh của Tiêu Nhĩ Giai …
“Cô đang làm gì vậy?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Tim An Diệc Diệp lập tức thắt lại, vội vàng ngẩng đầu.
Thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa, mặt An Diệc Diệp lập tức trắng bệch.
“Tôi chỉ tùy tiện xem qua thôi.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ dừng lại ở trên mặt cô và đi đến.
“Trước đó cô vì muốn về nhà mà trốn đi, bây giờ tới đây lại trốn vào đây à?”
“Tôi muốn lấy ít đồ nên mới qua đây.”
Cô vừa nói vừa lặng lẽ nhìn máy hình laptop, cơ thể chợt dừng lại.
Mở ra rồi!
Lịch sử trên bộ lưu trữ Cloud đang chậm rãi được tải xuống.
An Diệc Diệp khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Khúc Chấn Sơ đã đi đến trước mặt cô.
“Cô đang khẩn trương gì thế?”
“Không…”
An Diệc Diệp xoay laptop sang một hướng khác, tránh tầm mắt của Khúc Chấn Sơ .
“Tôi chỉ có chút không thích ứng thôi.”
Khúc Chấn Sơ cười khẽ một tiếng, không biết đang châm chọc hay trả lời cô.
An Diệc Diệp không có thời gian để phân tích nhiều như vậy, khóe mắt cô vẫn chú ý phần lưu trữ được trải xuống màn hình.
Đúng lúc này, Tần Ngự Miên cũng từ bên ngoài đi tới.
“Có thể ăn cơm được rồi.”
Ánh mắt bà ta lóe lên, thấy An Diệc Diệp ngồi ở trên giường của Tiêu Nhĩ Giai thì trong mắt thoáng hiện vẻ bất mãn.
“Nhĩ Giai à, con làm gì vậy? Con vừa về đã rúc ở trong phòng, cũng không dẫn theo Chấn Sơ đi dạo xung quanh đi.”
An Diệc Diệp khẽ gật đầu nhưng không chịu rời đi.
Lịch sử Cloud đã được tại xuống trong laptop.
Cô liếc mắt liền thấy ngày thứ hai sau khi Tiêu Nhĩ Giai trốn cưới vẫn còn sử dụng!
Nhưng bây giờ Khúc Chấn Sơ và Tần Ngự Miên đều đang ở đây, cô phải làm sao để ghi nhớ được?
“Mẹ, mẹ cứ đi trước đi, con sẽ qua ngay.”
Tần Ngự Miên nghi ngờ liếc mắt nhìn cô, nhưng thấy Khúc Chấn Sơ ở đây nên chỉ có thể mỉm cười đồng ý.
Chờ bà ta vừa đi, Khúc Chấn Sơ cũng đứng lên.
“Cô muốn lấy thứ gì thì nhanh lên.”
An Diệc Diệp tiện tay chộp lấy con gấu bông trên giường.
“Tôi lấy cái này, được rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
Chờ Khúc Chấn Sơ xoay người đi ra ngoài, An Diệc Diệp vội vàng mở điện thoại ra chụp lại màn hình và tắt laptop.
Sau đó cô đước nhanh đi tới phía sau Khúc Chấn Sơ , đi theo anh ra ngoài.
CHƯƠNG 82
An Diệc Diệp nhíu mày, thử nhập vào ngày sinh của Tiêu Nhĩ Giai …
“Cô đang làm gì vậy?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Tim An Diệc Diệp lập tức thắt lại, vội vàng ngẩng đầu.
Thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa, mặt An Diệc Diệp lập tức trắng bệch.
“Tôi chỉ tùy tiện xem qua thôi.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ dừng lại ở trên mặt cô và đi đến.
“Trước đó cô vì muốn về nhà mà trốn đi, bây giờ tới đây lại trốn vào đây à?”
“Tôi muốn lấy ít đồ nên mới qua đây.”
Cô vừa nói vừa lặng lẽ nhìn máy hình laptop, cơ thể chợt dừng lại.
Mở ra rồi!
Lịch sử trên bộ lưu trữ Cloud đang chậm rãi được tải xuống.
An Diệc Diệp khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Khúc Chấn Sơ đã đi đến trước mặt cô.
“Cô đang khẩn trương gì thế?”
“Không…”
An Diệc Diệp xoay laptop sang một hướng khác, tránh tầm mắt của Khúc Chấn Sơ .
“Tôi chỉ có chút không thích ứng thôi.”
Khúc Chấn Sơ cười khẽ một tiếng, không biết đang châm chọc hay trả lời cô.
An Diệc Diệp không có thời gian để phân tích nhiều như vậy, khóe mắt cô vẫn chú ý phần lưu trữ được trải xuống màn hình.
Đúng lúc này, Tần Ngự Miên cũng từ bên ngoài đi tới.
“Có thể ăn cơm được rồi.”
Ánh mắt bà ta lóe lên, thấy An Diệc Diệp ngồi ở trên giường của Tiêu Nhĩ Giai thì trong mắt thoáng hiện vẻ bất mãn.
“Nhĩ Giai à, con làm gì vậy? Con vừa về đã rúc ở trong phòng, cũng không dẫn theo Chấn Sơ đi dạo xung quanh đi.”
An Diệc Diệp khẽ gật đầu nhưng không chịu rời đi.
Lịch sử Cloud đã được tại xuống trong laptop.
Cô liếc mắt liền thấy ngày thứ hai sau khi Tiêu Nhĩ Giai trốn cưới vẫn còn sử dụng!
Nhưng bây giờ Khúc Chấn Sơ và Tần Ngự Miên đều đang ở đây, cô phải làm sao để ghi nhớ được?
“Mẹ, mẹ cứ đi trước đi, con sẽ qua ngay.”
Tần Ngự Miên nghi ngờ liếc mắt nhìn cô, nhưng thấy Khúc Chấn Sơ ở đây nên chỉ có thể mỉm cười đồng ý.
Chờ bà ta vừa đi, Khúc Chấn Sơ cũng đứng lên.
“Cô muốn lấy thứ gì thì nhanh lên.”
An Diệc Diệp tiện tay chộp lấy con gấu bông trên giường.
“Tôi lấy cái này, được rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
Chờ Khúc Chấn Sơ xoay người đi ra ngoài, An Diệc Diệp vội vàng mở điện thoại ra chụp lại màn hình và tắt laptop.
Sau đó cô đước nhanh đi tới phía sau Khúc Chấn Sơ , đi theo anh ra ngoài.