Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 79




CHƯƠNG 79

Đây là tin nhắn từ một số lạ gửi đến, nội dung cũng vô cùng đơn giản.

―― Cảm ơn.

Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày, trong đầu đã đoán được đối phương là ai.

Nhưng anh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ cất điện thoại đi.

“Tiếp tục.”

Vậy là xong rồi sao?

Chiết Lam kinh ngạc nhìn anh.

Chẳng lẽ không mắng đối phương một trận à?

Cứ vậy thôi à?

Anh ta trợn tròn mắt như nuốt phải một con ruồi vậy.

Qua vài giây, anh ta cuối cùng mới bắt đầu tiếp tục báo cáo hành trình.

“Tối hôm nay, tổng giám đốc Lý của công ty Vận Tải Đường Thủy mời ngài cùng ăn cơm.”

“Từ chối.” Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở miệng rồi nói thêm một câu: “Hôm nay, Tiêu Nhĩ Giai tan học lúc mấy giờ?”

Ánh mắt Chiết Lam lại trợn tròn mắt, sửng sốt hai giây mới vội vàng mở ra lịch học của An Diệc Diệp .

“Năm giờ.”

“Anh để trống thời gian sau năm giờ.”

“… Được.”

Khúc Chấn Sơ nhanh chóng ký các hợp đồng không có vấn đề và vứt qua một bên.

Anh thấy Chiết Lam còn chưa đi liền ngẩng đầu hỏi.

“Anh còn có việc gì sao?”

Chiết Lam vội vàng lắc đầu, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch giống như chạy trốn.

Nhưng trong lòng anh ta càng lúc càng tò mò không biết rốt cuộc là ai vừa gửi tin nhắn tới.

Buổi chiều, An Diệc Diệp đi ra khỏi cổng trường.

Cô vừa mở cửa xe đã thấy Khúc Chấn Sơ ngồi ở bên trong.

Cô ngồi lên xe và tò mò hỏi.

“Chúng ta đi thẳng qua đó sao?”

Khúc Chấn Sơ lật tài liệu trong tay.

“Ừ.”

An Diệc Diệp khẽ gật đầu, ngồi ngay ngắn.

Nhà họ Tiêu ở trong khu nhà giàu, An Diệc Diệp đã tới nhiều lần, nhưng chỉ có một lần thật sự đi vào trong.

Khác với nhà của Khúc Chấn Sơ , chỗ ở của nhà họ Tiêu thiên về phong cách Trung Quốc.

Từ cổng bước vào trong liền gặp một bức bình phòng chạm khắc nổi với sắc thái cổ xưa.

Đi qua sân trồng đủ loại hoa cỏ, trước mặt chính là phòng khách kiểu Trung Quốc.

Lại trở về đây, An Diệc Diệp chợt thấy khẩn trương.

Vừa nghĩ tới tất cả mọi chuyện bắt đầu từ chỗ này, trong lòng cô lại tức giận.

CHƯƠNG 79

Đây là tin nhắn từ một số lạ gửi đến, nội dung cũng vô cùng đơn giản.

―― Cảm ơn.

Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày, trong đầu đã đoán được đối phương là ai.

Nhưng anh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ cất điện thoại đi.

“Tiếp tục.”

Vậy là xong rồi sao?

Chiết Lam kinh ngạc nhìn anh.

Chẳng lẽ không mắng đối phương một trận à?

Cứ vậy thôi à?

Anh ta trợn tròn mắt như nuốt phải một con ruồi vậy.

Qua vài giây, anh ta cuối cùng mới bắt đầu tiếp tục báo cáo hành trình.

“Tối hôm nay, tổng giám đốc Lý của công ty Vận Tải Đường Thủy mời ngài cùng ăn cơm.”

“Từ chối.” Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở miệng rồi nói thêm một câu: “Hôm nay, Tiêu Nhĩ Giai tan học lúc mấy giờ?”

Ánh mắt Chiết Lam lại trợn tròn mắt, sửng sốt hai giây mới vội vàng mở ra lịch học của An Diệc Diệp .

“Năm giờ.”

“Anh để trống thời gian sau năm giờ.”

“… Được.”

Khúc Chấn Sơ nhanh chóng ký các hợp đồng không có vấn đề và vứt qua một bên.

Anh thấy Chiết Lam còn chưa đi liền ngẩng đầu hỏi.

“Anh còn có việc gì sao?”

Chiết Lam vội vàng lắc đầu, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch giống như chạy trốn.

Nhưng trong lòng anh ta càng lúc càng tò mò không biết rốt cuộc là ai vừa gửi tin nhắn tới.

Buổi chiều, An Diệc Diệp đi ra khỏi cổng trường.

Cô vừa mở cửa xe đã thấy Khúc Chấn Sơ ngồi ở bên trong.

Cô ngồi lên xe và tò mò hỏi.

“Chúng ta đi thẳng qua đó sao?”

Khúc Chấn Sơ lật tài liệu trong tay.

“Ừ.”

An Diệc Diệp khẽ gật đầu, ngồi ngay ngắn.

Nhà họ Tiêu ở trong khu nhà giàu, An Diệc Diệp đã tới nhiều lần, nhưng chỉ có một lần thật sự đi vào trong.

Khác với nhà của Khúc Chấn Sơ , chỗ ở của nhà họ Tiêu thiên về phong cách Trung Quốc.

Từ cổng bước vào trong liền gặp một bức bình phòng chạm khắc nổi với sắc thái cổ xưa.

Đi qua sân trồng đủ loại hoa cỏ, trước mặt chính là phòng khách kiểu Trung Quốc.

Lại trở về đây, An Diệc Diệp chợt thấy khẩn trương.

Vừa nghĩ tới tất cả mọi chuyện bắt đầu từ chỗ này, trong lòng cô lại tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.