Trong lòng Khúc Chấn Sơ đấu tranh dữ dội, thậm chí hai tay anh còn run lên, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Quản gia đứng một bên xem, lo lắng hỏi: “Cậu chủ, bên ngoài mưa rồi.”
Đương nhiên là Khúc Chấn Sơ biết.
Anh im lặng.
Một lúc sau mới truyền tới một giọng nói rất nhỏ, còn cực kỳ đè nén.
“Không ai được quan tâm cô ấy, để tự cô ấy rời đi.”
Nói xong, anh bèn quay đầu về phía bác sĩ Trương ở đằng sau, hỏi: “Xác định với tôi lần nữa, không có sự trợ giúp của An Diệc Diệp, tôi có thể khôi phục trong bao lâu?”
Bác sĩ Trương vội vàng lật tài liệu của mình, cân nhắc rồi nói: “Ước chừng nửa năm đến một năm, điều kiện tiên quyết là quá trình trị liệu tiến triển thuận lợi.”
“Tám tháng.”
Khúc Chấn Sơ nghiến răng nói: “Tôi chỉ cho ông thời gian tám tháng.”
“Cậu chủ, việc này… tôi sẽ cố gắng.”
“Không phải là cố gắng, tôi muốn ông nhất định phải làm được!’
Giọng nói của Khúc Chấn Sơ bỗng cao lên, làm bác sĩ giật nảy mình.
Ông ta vội gật đầu: “Vâng, nhất định, nhất định.”
Có được lời hứa hẹn của bác sĩ, anh mới quay đầu nhìn thoáng qua người ngoài cửa.
An Diệc Diệp vẫn còn đang đội mưa.
Màn mưa làm mờ bóng cô, nhưng mỗi một động tác gõ cửa của cô vẫn giống như trước đó.
Làm anh không nhịn được lo lắng, tay cô có phải đã đỏ lên rồi không?
Có đau hay không?
Ngày mai nhất định sẽ không thấy thoải mái.
Mắc mưa rồi, bị cảm thì phải làm sao đây?
Hai mắt Khúc Chấn Sơ thấy xót, đã dùng toàn bộ sức lực cả người, mới có thể rời ánh mắt khỏi người cô.
Quản gia lo lắng đừng nhìn ở phía sau.
Nếu như dựa theo lời cậu chủ nói, cho dù tiến triển thuận lợi, chẳng lẽ anh và cô An phải nửa năm hoặc một năm không gặp sao?
Ông ta cau mày, đương suy nghĩ, không ngờ Khúc Chấn Sơ đột nhiên quay đầu lại.
“Cậu chủ, còn có chuyện gì ạ?”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ cực kỳ lạnh lẽo cứng ngắc, anh trực tiếp tìm ô che mưa đưa qua.
“Ra ngoài bảo cô ấy đừng đợi nữa. Đưa cái ô này cho cô ấy, đừng nói là do tôi đưa.”
Quản gia cúi đầu nhìn cái ô trong tay.
Xem ra cậu chủ vẫn không yên lòng cô An.
Nhưng đã vậy thì cần gì phải thế chứ?
Ông ta nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, nếu không thì đưa cô An về? Mắc mưa sẽ đổ bệnh đấy.”
Khúc Chấn Sơ lắc đầu, quay đi chỗ khác.
Giọng nói cô đơn lại truyền tới.
“Cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ chỉ bị thương mà thôi, tôi không muốn thấy cô ấy bị tôi làm thương.”
Nói xong, anh mới từ từ bước về một hướng khác.
Quản gia nhìn bóng lưng cô đơn của anh, không nhịn được nhăn mày, thở dài một hơi.
Bên ngoài lâu đài cổ.
An Diệc Diệp vẫn còn đang đợi, vốn tưởng rằng trời mưa, Khúc Chấn Sơ sẽ lại đưa cô về.
Nhưng cô đợi một phút, năm phút, vẫn không có động tĩnh gì.
Cả người cô ướt đẫm, nước mắt hòa lẫn nước mưa, cùng nhau lăn xuống khỏi gương mặt.
Không biết qua bao lâu, nước mưa rơi trên người cô cuối cùng bị che đi.
Trong lòng An Diệc Diệp vui mừng, vội ngẩng đầu.
“Khúc Chấn Sơ, anh…”
Còn chưa nói xong, cô lại phát hiện người trước mặt chỉ là quản gia thôi.
Cô không cam lòng mà nhìn phía sau lưng của quan gia một chút, nhưng không thấy bóng Khúc Chấn Sơ đâu.
“Khúc Chấn Sơ đâu?”