Khúc Chấn Sơ đứng bên ngoài, dựa lưng vào tường, hơi cúi đầu.
Anh đang lo lắng, cho dù trước khi An Diệc Diệp đi vào đã trấn an anh vô số lần, nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà lo lắng.
Vừa thấy An Diệc Diệp đi ra, anh đã vội vàng đứng thẳng người đi tới.
“Thế nào rồi?”
An Diệc Diệp nhớ lại lời dặn dò của bác sĩ khi nãy bèn an ủi: “Em đã bàn bạc với ông ấy rồi, từ nay về sau em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”.
||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
Cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng an tâm hơn, anh đưa tay ôm chặt An Diệc Diệp vào lòng.
Ngay cả khi thấy bác sĩ Trương ra khỏi phòng, anh cũng nhìn ông ấy với vẻ cảnh giác.
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt, nhớ lại kế hoạch của mình.
Ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng thử nói ra.
“Khúc Chấn Sơ, em thấy hoa trong vườn nở rồi, em có thể ra ngoài xem không?”
Bàn tay đang cầm tay cô của Khúc Chấn Sơ chợt siết mạnh, An Diệc Diệp vội nói: “Em muốn anh đi cùng em, chỉ năm phút thôi.”
Khúc Chấn Sơ do dự một lúc mới gật đầu và nở một nụ cười.
“Được.”
Mặc dù nhìn bề ngoài trông anh có vẻ thoải mái, nhưng từ bàn tay đang kéo An Diệc Diệp của anh có thể thấy anh vẫn rất lo lắng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tiến bộ nhỏ này cũng đủ khiến An Diệc Diệp và quản gia hài lòng.
Quả nhiên đề nghị của bác sĩ Trương trước đây là đúng.
Chỉ cần An Diệc Diệp ở bên cạnh Khúc Chấn Sơ, có lẽ bệnh của anh sẽ thực sự hồi phục nhanh chóng.
Với Khúc Chấn Sơ mà nói, không còn điều gì quan trọng hơn yêu cầu của An Diệc Diệp.
Quản gia thậm chí còn nghi ngờ nếu một ngày nào đó cô An muốn ra ngoài vũ trụ, Khúc Chấn Sơ cũng sẽ không do dự mua đất trên mặt trăng cho cô.
Ở trong sân năm phút, An Diệc Diệp chủ động đều nghị quay về.
Khúc Chấn Sơ thả lỏng, thậm chí còn nở nụ cười khẽ, ràng là rất hài lòng.
Dần dần, An Diệc Diệp cũng bắt đầu kéo dài thời gian ra ngoài.
Mấy ngày sau đó, An Diệc Diệp thường xuyên yêu cầu đi dạo trong sân.
Mặc dù Khúc Chấn Sơ luôn ở bên cạnh, cô cũng không thể rời khỏi lâu đài.
Nhưng từ năm phút lên mười phút, cuối cùng có thể dừng lại ở mốc nửa tiếng, thậm chí là một tiếng.
Mỗi lần Khúc Chấn Sơ lại đồng ý chấp nhận với mức độ cao hơn.
Phải đến mấy ngày sau, An Diệc Diệp mới chủ động nói muốn ra ngoài đi dạo trong sân một mình.
Sau từng bước thăm dò trước đó, Khúc Chấn Sơ chỉ suy nghĩ một lúc rồi đồng ý luôn.
“Lát nữa về ăn cơm.”
An Diệc Diệp gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Khúc Chấn Sơ đứng trong phòng khách, yên lặng nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa.
Gần đến thời gian mười phút mà anh và An Diệc Diệp đã ước định, An Diệc Diệp từ cửa bước vào.
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy cô, các cơ căng thẳng trên người lập tức giãn ra.
Nhận thấy sự thay đổi này của anh, An Diệc Diệp bước tới kéo tay anh.
“Em đã nói sẽ về thì nhất định sẽ về.”
Khúc Chấn Sơ nở nụ cười, nắm chặt tay An Diệc Diệp, cúi đầu hôn lên trán cô.
“Tôi biết.”
Thời gian An Diệc Diệp đi dạo ngoài sân một mình cũng từ từ tăng lên cho đến khi Khúc Chấn Sơ hoàn toàn yên tâm.
Nhưng cô vẫn chưa tìm được cơ hội để ra khỏi lâu đài.
Vài ngày sau, quản gia đột nhiên nhận được điện thoại của Khúc Chấn Sơ từ công ty, nhờ ông mang tài liệu đến tập đoàn M. I.
An Diệc Diệp vừa nghe thấy cơ hội này, nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Em sẽ mang đến cho anh.”
“Không được!”
Cô vừa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã từ chối mà không cần suy nghĩ.
An Diệc Diệp không vội, chậm rãi nói: “Từ lâu đài đến công ty chỉ mất nửa tiếng, hơn nữa tài xế trong lâu đài sẽ lái xe giúp em. Nửa tiếng nữa là anh có thể gặp em ở công ty rồi.”
Giọng An Diệc Diệp càng dịu dàng hơn.
“Khúc Chấn Sơ, em nhớ anh rồi, cho em đi tìm anh được không?”
Mấy ngày qua ở chung với Khúc Chấn Sơ, An Diệc Diệp phát hiện một đặc điểm rất lớn.
Chỉ cần cô dịu dàng năn nỉ một chút là chắc chắn Khúc Chấn Sơ sẽ thoả hiệp.
Quả nhiên.
Một lúc sau, Khúc Chấn Sơ đã thoả hiệp.
“Nửa tiếng nữa bảo tài xế đưa em đến, tôi sẽ chờ em ở dưới lầu.”
An Diệc Diệp vốn định tự lên tìm anh, nhưng nghĩ đến đây đã là một sự thoả hiệp lớn đối với Khúc Chấn Sơ, cô bèn gật đầu đồng ý.
“Được rồi, nửa tiếng nữa anh có thể nhìn thấy em rồi.”
Nói xong cô cúp máy.
Quản gia ở bên cạnh nghe thấy cũng mừng: “Cuối cùng cậu chủ cũng đồng ý cho cô ra ngoài, xem ra bệnh của cậu ấy sẽ được chữa khỏi sớm thôi.”
An Diệc Diệp cũng khá vui, quá trình trị liệu diễn ra suôn sẻ khiến cô cũng rất bất ngờ.
“Ông mau mang tài liệu Khúc Chấn Sơ cần tới cho tôi đi, tôi phải mau chóng tới đó, không được để anh ấy chờ quá lâu, nếu không sẽ công cốc.”
Hai phút sau, An Diệc Diệp cầm tài liệu ngồi lên xe của tài xế, đi về phía tập đoàn M. I ở trung tâm thành phố.
Mà lúc này, Dư Nhã Thiểm và Tiêu Nhĩ Giai cũng đang trên đường đến tập đoàn M. I.
Lúc này Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm đã lâm vào bước đường cùng rồi.
Đối mặt với sụ liên hợp chèn ép của nhà họ Nguyễn và Khúc Chấn Sơ, bọn họ căn bản không có cơ hội xoay người.
Dù là nhà họ Vũ thì cũng nhanh chóng xuống dốc.
Hôm nay, bọn họ đến là để ký kết hợp đồng thu mua với tập đoàn M. I.
Tiêu Nhĩ Giai xuống xe, còn đang trong cơn giận dữ vội vàng trách cứ.
“Tôi đã nói sớm rồi, không nên đối địch với Khúc Chấn Sơ, nhưng cô lại không chịu nghe, tôi xem sau này cô làm thế nào?”
Dư Nhã Thiểm trầm mặt, ngay cả cô ta cũng không ngờ nhà họ Vũ lại có thể chỉ còn lại một cái xác rỗng.
Dù nói bây giờ bọn họ chưa bị Khúc Chấn Sơ chính diện trả thù, nhưng mà anh lại cố ý chia rẽ thế lực bên cạnh họ từng chút từng chút một.
Trêu đùa bọn họ như mèo vờn chuột, điều này làm người ta không thể không tức giận?
Cô ta bất mãn liếc nhìn Tiêu Nhĩ Giai bên cạnh.
Khúc Chấn Sơ không hề biết tất cả những chuyện mà cô ta đã từng làm, thậm chí có lẽ đến bây giờ cũng còn tưởng rằng mình chính là người anh đã tìm mười hai năm.
Chắc chắn là vì Tiêu Nhĩ Giai mà cô ta mới có thể bị liên lụy, thế mà giờ Tiêu Nhĩ Giai lại còn dám phàn nàn với mình?
Sớm biết, trước kia cô ta không nên kéo đại tiểu thư này về phe mình.