“Tôi không sợ, vì tôi biết anh sẽ không làm tổn thương tôi.”
Khúc Chấn Sơ sững sờ một lúc, nhìn An Diệc Diệp hồi lâu, trong lòng dường như đang đấu tranh kịch liệt.
“Cho dù chết, tôi cũng sẽ không làm tổn thương em.”
“Vậy hãy để tôi chữa bệnh cùng anh đi. Khúc Chấn Sơ, tôi biết anh không muốn nhốt tôi ở đây, vậy chúng ta chữa khỏi bệnh rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Khúc Chấn Sơ im lặng hồi lâu không lên tiếng.
An Diệc Diệp tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu chữa khỏi bệnh, chúng ta có thể quay lại như trước kia, anh cũng không cần lo lắng sẽ làm tổn thương tôi nữa.”
Mắt Khúc Chấn Sơ trầm xuống, nhìn chằm chằm An Diệc Diệp.
Trong lòng anh đang đấu tranh dữ dội, nhưng anh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng An Diệc Diệp.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói rất đè nén.
“Nếu là em, tôi đồng ý tiếp nhận trị liệu. Nếu em không rời bỏ tôi …”
An Diệc Diệp thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bước đầu tiên không khó như cô tưởng tượng.
Nhưng cô biết không phải bệnh tình của Khúc Chấn Sơ không nghiêm trọng, mà là vị trí của cô trong lòng anh thậm chí còn quan trọng tới mức chính cô cũng không tưởng tượng được.
Cô kiên quyết nói: “Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ Khúc Chấn Sơ anh, tôi thề.”
Khúc Chấn Sơ tiến lên một bước, quỳ một gối bên cạnh giường, cúi đầu cẩn thận hôn lên trán An Diệc Diệp.
“Nhớ lời em nói.”
An Diệc Diệp gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Vậy bây giờ anh có thể tháo còng tay cho tôi được không?”
Thấy Khúc Chấn Sơ định từ chối, cô lập tức nói: “Còng cọ vào tay làm tôi đau, hơn nữa cũng không đi vệ sinh được.”
An Diệc Diệp giơ tay lên nhưng lại bị giữ lại.
“Như vậy tôi còn không ôm được anh.”
Khúc Chấn Sơ nghe xong thì do dự một hồi, sau đó lấy chìa khoá ra, tháo còng tay cho An Diệc Diệp.
Tay vừa được tự do, An Diệc Diệp lập tức giang hai tay ôm lấy người đàn ông thận trọng từng li từng tí trước mặt này.
Trước đó An Diệc Diệp không biết ảnh hưởng của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đối với con người.
Nhưng sau khi đọc cuốn sách quản gia tìm cho cô, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Mỗi động tác nhìn như nhỏ của Khúc Chấn Sơ thực ra đã trải qua không biết bao nhiêu giằng xé, đây là điều mà An Diệc Diệp chưa bao giờ nghĩ tới.
Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này vì mình mà chịu biết bao đau khổ, An Diệc Diệp lại thấy chóp mũi cay cay.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ăn tối chưa? Chúng ta xuống ăn tối nhé.”
Khúc Chấn Sơ kéo tay cô rồi quay người đi xuống.
Sự cố chấp trong lòng anh vẫn chưa biến mất, cho dù không có còng tay, anh cũng sẽ dùng tay mình “còng” tay An Diệc Diệp.
Quản gia và đầu bếp ở phía dưới vẫn đang nơm nớp lo sợ chờ đợi.
Thấy Khúc Chấn Sơ kéo An Diệc Diệp xuống thì họ đều choáng váng.
Sau khi cẩn thận quan sát vẻ mặt hai người mới biết Khúc Chấn Sơ đã được thuyết phục, họ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười yên tâm.
Sau khi ăn xong, thấy Khúc Chấn Sơ quay người bước lên lầu, mọi người lại đi theo sau.
Khúc Chấn Sơ đi được hai bước mới như nhớ ra điều gì, anh quay đầu lại.
“Ngày mai gọi bác sĩ Trương đến nhé, tôi muốn được điều trị.”
Quản gia vẫn luôn chờ tin này, nghe xong ông cười vui vẻ, vội vàng gật đầu.
“Được, không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ liên lạc với ông ấy.”
Ngày hôm sau, cuối cùng An Diệc Diệp cũng đã gặp bác sĩ Trương đã điều trị cho Khúc Chấn Sơ trong suốt năm năm qua.
Khúc Chấn Sơ tạm thời bị gọi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại An Diệc Diệp và bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương đã biết những gì xảy ra qua lời quản gia kể.
“Cô An, rất cảm ơn cô đồng ý giúp đỡ cậu Khúc điều trị. Có sự giúp đỡ của cô, chắc chắn bệnh của cậu ấy sẽ nhanh chóng cải thiện.”
An Diệc Diệp vào thẳng vấn đề: “Mong ông nói rõ cho tôi mọi thứ về bệnh tình của Khúc Chấn Sơ.”
Mặc dù hôm qua quản gia đã nói một số triệu chứng và một số thông tin sau kiểm tra, nhưng vẫn chưa toàn diện.
An Diệc Diệp rất muốn biết tình hình hiện tại của Khúc Chấn Sơ.
Bác sĩ Trương gật đầu: “Lần đầu tiên tôi điều trị cho cậu Khúc là năm năm trước, tình hình khi đó của cậu ấy không tệ như bây giờ.”
“Những điều trải qua trong quá khứ khiến cậu ấy rơi vào trạng thái căng thẳng và lo lắng trong một thời gian dài, nhưng vì trong lòng vẫn có điều gì đó khiến cậu ấy không thể buông bỏ, ý nghĩ này và căn bệnh trong lòng cậu ấy đã hình thành hai mặt đối lập, đạt đến một sự cân bằng kỳ lạ.”
“Nhưng sau đó, cũng chính là năm năm trước bệnh tình của cậu ấy đột nhiên xấu đi. Có lẽ có liên quan đến kế hoạch đã hoàn thành trong lòng cậu ấy, sự cân bằng đột ngột bị phá vỡ nên bệnh tình lại lộ ra.”
An Diệc Diệp hơi nhíu mày.
Năm năm trước là khi Khúc Chấn Sơ đánh bại nhà họ Khúc, đưa ông cụ Khúc vào bệnh viện tâm thần, đúng không?
Trên thực tế anh vẫn luôn tìm cách trả thù cho mẹ mình.
Bác sĩ Trương tiếp tục nói: “Khi đó cậu ấy đã tỏ ra vô cùng lo lắng về cuộc sống của mình, nhưng may mà không gây ra ảnh hưởng hay tổn thương rõ ràng cho người khác. Sau này được điều trị nên mới dần cải thiện.”
“Mãi cho đến nửa tháng trước, cậu ấy lại đến tìm tôi nhờ điều trị. Tôi mới phát hiện tình trạng của cậu ấy đã xấu đi rất nhiều.”
An Diệc Diệp nhíu mày suy nghĩ.
Lẽ nào vì lần trước Khúc Chấn Sơ lỡ tay làm cô bị thương?
“Tôi cũng đã đề xuất muốn cô tham gia vào quá trình trị liệu, nhưng cậu Khúc từ chối. Sự quan tâm của cậu ấy dành cho cô vượt xa sức tưởng tượng của tôi.”
Vì lo lắng rằng sau khi biết chuyện An Diệc Diệp sẽ rời đi, thậm chí Khúc Chấn Sơ còn tạo ra ảo ảnh.
Trước mặt An Diệc Diệp, anh cư xử giống hệt những người bình thường.
Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, này cũng đã đạt đến một sự cân bằng mong manh, chỉ cần không chạm đến giới hạn của anh thì sẽ không bùng nổ.
Nhưng…
“Cô cố gắng rời bỏ cậu ấy à?” Bác sĩ Trương hỏi.
An Diệc Diệp nhớ lại chuyện ở sân bay hôm đó rồi nặng nề gật đầu.
Bác sĩ Trương nuối tiếc: “Bất kỳ lời nói và hành động kích thích nào cũng sẽ phá vỡ sự cân bằng mà cậu ấy tự tạo ra, vậy nên sẽ ngày càng diễn biến xấu.”
An Diệc Diệp nhớ lại.
Lần đầu tiên cô bị bà Nguyễn cưỡng ép đưa đi, Khúc Chấn Sơ đã cướp cô về, không cho cô rời khỏi lâu đài.
Sau đó An Diệc Diệp tức giận nói rằng cô thà đến Pháp cũng không muốn ở lại đây. Khúc Chấn Sơ dứt khoát khoá cửa phòng ngủ lại, không cho cô rời đi.
Cuối cùng cô lặng lẽ làm dây thừng chuẩn bị trốn thoát, điều này thực sự đã chạm vào mấu chốt của Khúc Chấn Sơ.
Hậu quả của lần này là An Diệc Diệp bị còng tay.
Hoá ra đây đều là dấu hiệu.
An Diệc Diệp nhíu mày, trong lòng rất hối hận.
Nếu cô biết điều này sớm hơn, cô sẽ không bao giờ khiến Khúc Chấn Sơ tức giận.
“Vậy bây giờ có cách nào giảm bớt hoặc điều trị các triệu chứng hiện tại của anh ấy không?”
“Đây là bệnh tâm lý, không có thuốc để chữa. Cách duy nhất là khiến cậu ấy tin cô, đừng làm chuyện gì khiến cậu ấy cảm thấy nguy hiểm, cũng đừng thách thức giới hạn của cậu ấy.”
Ông ấy nói kỹ một vài phương pháp nhưng chỉ có thể để An Diệc Diệp tự thực hiện.
An Diệc Diệp ghi nhớ kỹ càng rồi gật đầu.
“Tôi biết rồi.”