Thấy cô đồng ý, quản gia nói vội: “Đầu tiên, hy vọng cô có thể thuyết phục cậu chủ tiếp nhận trị liệu, cậu ấy khong đồng ý để cô biết bệnh của mình là vì lo sau khi cô biết sẽ sợ hãi mà chạy mất.”
An Diệc Diệp im lặng siết chặt góc chăn.
Cô không biết lý do Khúc Chấn Sơ làm tất cả những điều này đều là vì mình.
“Chỉ cần tôi có thể giúp anh ấy trị liệu, anh ấy sẽ thả tôi đi, mọi thứ trở lại bình thường phải không?”
Quản gia gật đầu: “Về mặt lý thuyết là như vậy.”
“Tôi biết rồi.”
An Diệc Diệp quyết định: “Hôm nay khi nào anh ấy về, tôi sẽ nói với anh ấy chuyện này.”
Quản gia mừng rỡ ra mặt, cuối cùng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cô An đã đồng ý giúp đỡ.”
Ông chân thành cúi người cảm ơn.
An Diệc Diệp nói: “Anh ấy trở nên như bây giờ chẳng phải đều do tôi sao?”
Chuyện xảy ra năm năm trước chỉ là chuyện nhỏ, An Diệc Diệp có thể ghép lại những gì đã xảy ra từ lời nói của mọi người, nhưng cô không hiểu.
Không ngờ những chuyện đó lại tạo ra ảnh hưởng lớn đến Khúc Chấn Sơ như thế…
Khi cô không biết, Khúc Chấn Sơ đã phải cố gắng rất nhiều để khống chế bản thân.
Mỗi bước nhượng bộ của anh đều là chống lại điều sâu thẳm trong lòng.
Rất khó khăn phải không?
Nghĩ đến Khúc Chấn Sơ như vậy, nghĩ đến Khúc Chấn Sơ phải gánh vác mọi thứ, cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Tại sao người đàn ông ấy lại ôm hết mọi chuyện về mình như thế?
Cho dù con người có lợi hại đến đâu cũng sẽ sụp đổ.
Quản gia nhìn An Diệc Diệp, vẫn lo lắng hỏi: “Cô sẽ không vì chuyện này mà rời bỏ cậu chủ chứ?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không. Chỉ là lần đầu tiên tôi phát hiện Khúc Chấn Sơ lại sống khổ sở như vậy, mà trước đây tôi lại không hề hay biết…”
Quản gia hơi sửng sốt: “Bởi vì tôi chưa thấy cậu chủ nghiêm túc mà thận trọng bảo vệ một người nào như bây giờ.”
Đêm khuya.
Xe của Khúc Chấn Sơ trở về lâu đài, dừng lại ở cửa.
Cửa xe mở ra, Khúc Chấn Sơ bước xuống nhưng không đi vào ngay mà là ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ của An Diệc Diệp.
Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp chiếu ra.
Thần kinh căng thẳng cả ngày của Khúc Chấn Sơ thả lỏng đôi chút.
Nhưng khi nghĩ đến buổi trưa hôm nay, An Diệc Diệp cố gắng trốn thoát bằng dây thừng cột thành từ vải và rèm, anh lại cau mày.
Đang nghĩ tới đây thì quản gia đi tới, hơi cúi người nói với anh.
“Cậu chủ, cô An nói muốn gặp cậu.”
Khúc Chấn Sơ hơi sững sờ, anh cứ tưởng sau chuyện xảy ra trưa nay, An Diệc Diệp sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.
Không ngờ bây giờ cô lại chủ động nói muốn gặp anh.
Lại định cãi nhau?
Hay cầu xin anh cho cô đi?
Khúc Chấn Sơ cau mày do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Đi được hai bước, anh lại dừng lại.
“Cô ấy ăn chưa?”
Quản gia lắc đầu.
“Cô chủ nói muốn chờ cậu về ăn cùng.”
Khúc Chấn Sơ cau mày, bất mãn bước lên lầu.
Đến trước cửa phòng ngủ lầu ba, anh không vào ngay mà đứng bên ngoài một lúc.
Anh hơi lo lắng nếu đẩy cánh cửa này ra sẽ nhìn thấy ánh mắt oán hận và bất mãn của An Diệc Diệp.
Chỉ cần nghĩ đến đó, Khúc Chấn Sơ lại thấy mất tự tin, cửa ngay trước mắt cũng không dám mở.
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng đưa tay ra đẩy cửa.
Căn phòng lờ mờ ánh đèn vàng.
An Diệc Diệp nửa ngồi trên giường, cúi đầu đọc sách trên tay.
Nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhận ra cô vẫn đang bị còn tay vào đầu giường.
Có lẽ vì đã lâu không thấy dáng vẻ này của An Diệc Diệp, Khúc Chấn Sơ ngây người một lúc, trên mặt bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
Anh đã đánh mất hình ảnh này từ rất lâu rồi.
“Sao em không ăn?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Nhìn thấy anh, An Diệc Diệp đặt sách sang một bên, ngẩng đầu nhìn.
“Muốn ăn cùng với anh. Sao hôm nay anh về muộn vậy?”
Khúc Chấn Sơ hơi căng thẳng trước những lời nói vô hại của cô.
Mấy ngày nay anh và An Diệc Diệp luôn giương cung bạt kiếm.
Nhất là hôm nay, sau khi không kiểm soát nổi bản thân, anh đã còng tay An Diệc Diệp lại, thậm chí sau đó còn không dám về lâu đài, cứ nán lại công ty mãi không về.
Bây giờ nghe cô nói vậy, trong mắt anh hiện lên vẻ hơi bất ngờ.
“Em thật sự chờ tôi về ăn cùng?”
An Diệc Diệp gật đầu: “Tôi còn có chuyện này muốn nói với anh.”
“Em muốn tôi thả em?”
Khúc Chấn Sơ nghe thế thì lập tức cảnh giác.
An Diệc Diệp không đáp lại mà nói tiếp: “Anh ngồi xuống trước đi.”
Cô nhớ lại cách quản gia dặn dò mình hôm nay, nhẹ nhàng hỏi: “Khúc Chấn Sơ, anh tin tôi không?”
Khúc Chấn Sơ cau mày, gióng như một nút thắt không thể cởi ra.
Anh trầm giọng đáp: “Tôi biết, tôi muốn tin em.”
An Diệc Diệp gật đầu, đặt tay của cô lên mu bàn tay anh.
“Vậy chúng ta hãy thử một lần, được không?”
Khúc Chấn Sơ không nói gì, cụp mắt xuống nhìn tay An Diệc Diệp.
Đuôi mắt anh chợt liếc thấy bìa cuốn sách vừa nãy An Diệc Diệp đọc, trên đó có viết mấy chữ.
Tự điều trị ám ảnh cưỡng chế.
Anh chấn động, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Ai nói cho em biết?”
An Diệc Diệp nhìn theo hướng ánh mắt của anh, biết đã bị anh phát hiện, cô liền thuận thế nói luôn: “Khúc Chấn Sơ, chúng ta chữa khỏi bệnh cho anh, được không?”
Khúc Chấn Sơ tránh tay An Diệc Diệp, đứng bật dậy nhìn cô từ trên cao.
“Em muốn đi? Em sợ rồi?”
An Diệc Diệp lắc đầu.