Nhìn thấy ánh mắt hoang mang của ông ta, An Diệc Diệp càng thêm khó hiểu mà đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, hai tên vệ sĩ mặc đồ đen lại xuất hiện ở trước mặt, kiên quyết ngăn cản An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp ngẩn ra, khiếp sợ nhìn bọn họ.
“Các người làm cái gì vậy?”
Hai vệ sĩ mặt trơ như gỗ đá, nhìn cô, cứng nhắc nói: “Mong cô An đừng rời khỏi phạm vi của lâu đài cổ.”
An Diệc Diệp nhìn nhìn bọn họ, không giống như đang đùa giỡn.
Cô lại ngoảnh đầu nhìn quản gia đang đứng phía sau.
“Đây là mệnh lệnh mà Khúc Chấn Sơ đưa ra?”
Quản gia nhìn ra sự khiếp sợ cùng kinh hãi trong mắt An Diệc Diệp nên đã né tránh ánh mắt của cô.
“Có lẽ ông chủ vì sự an toàn của cô.”
“Cho nên anh ấy giam giữ tôi?” An Diệc Diệp không thể tin được, nói.
Trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng Khúc Chấn Sơ nhốt cô trong lâu đài cổ lần trước.
Không ngờ lịch sử lại có ngày được tái diễn.
An Diệc Diệp tuyệt nhiên không ngờ mình vừa thoát khỏi vận mệnh bị bà Nguyễn đưa đi thì lại bị rơi vào cảnh bị giam giữ.
“Anh ta muốn nhốt tôi như lần trước đến khi nào đây?”
Quản gia lo lắng nói: “Cô An, ông chủ tuyệt đối không có suy nghĩ như vậy…”
“Không phải như vậy, thì là gì?”
An Diệc Diệp quay lại nhìn hai gã vệ sĩ trước mặt.
“Tránh ra! Tôi muốn đi ra ngoài!”
Nhưng hai vệ sĩ vẫn không nhúc nhích.
“Mời cô An không được rời khỏi phạm vi của lâu đài cổ.”
An Diệc Diệp nghiến răng, lách sang một bên xông ra ngoài.
Nhưng hành động của vệ sĩ nhanh hơn, Anh Diệc Diệp chưa kịp rời khỏi sân đã bị ngăn lại.
Họ trực tiếp giữ chặt hai tay An Diệc Diệp và đưa cô trở lại lâu đài cổ.
An Diệc Diệp giãy dụa muốn nhảy xuống, muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị giữ chặt.
Quản gia lo lắng giữ cô lại, tận tình khuyên bảo: “Cô An, nếu cô thật sự muốn chạy thì có thể đợi ông chủ về rồi cùng thương lượng.”
“Anh ta đã nhốt tôi lại thì còn thương lượng cái gì nữa?”
“Ông chủ có lẽ chỉ mong cô sau này sẽ không xảy ra chuyện nữa.”
Quản gia lo lắng nhìn cô, nếu có thể nói với An Diệc Diệp về bệnh tình của Khúc Chấn Sơ thì biết đâu cô có thể thấu hiểu.
Lúc trước khi An Diệc Diệp bị người ta đưa lên máy bay, quản gia thậm chí còn nghĩ rằng Khúc Chấn Sơ sẽ suy sụp vì điều này.
Nhưng tình hình hiện tại thực sự đã vượt xa mong đợi của ông ta.
Chí ít Khúc Chấn Sơ bây giờ vẫn giữ được một chút tỉnh táo.
Hết thảy đều là vì An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp thấy quản gia của cô bếp lo lắng như vậy thì hít sâu một hơi:
“Tôi biết rồi, tôi về phòng trước, chờ Khúc Chấn Sơ về, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.”
“Vâng cô chủ.”
Quản gia nghĩ tới nghĩ lui, ông ta lo lắng nếu giọng điệu của An Diệc Diệp gay gắt quá thì sẽ gây ra phản ứng ngược.
Nên vội vàng đi theo nhắc nhở: “Lát nữa cô nói chuyện với ông chủ thì đừng kích động quá, cũng đừng nói thẳng thừng nhé.”
An Diệc Diệp nhíu mày nhìn ông ta, cô không hiểu gì cả.
Rõ ràng cô mới là người bị nhốt, tại sao còn phải quan tâm tới cảm giác của Khúc Chấn Sơ chứ?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của quản gia, cô chỉ có thế siết chặt tay.
“Tôi biết rồi.”
Nói xong, thì trực tiếp đi lên lầu.
Quản gia lo lắng nhìn theo, không biết sau này Khúc Chấn Sơ cùng An Diệc Diệp sẽ như thế nào nữa.
Chạng vạng.
An Diệc Diệp đang suy nghĩ không biết nên mở lời với Khúc Chấn Sơ như thế nào thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.
Khúc Chấn Sơ đứng đó với một khuôn mặt u ám, trong mắt không chút cảm xúc.
An Diệc Diệp đứng dậy, nhớ tới lời của quản gia, cô mới chậm rãi lên tiếng.
“Khúc Chấn Sơ, có một chuyện tôi muốn nói với anh.”
“Không được.”
Cô chưa nói xong đã bị Khúc Chấn Sơ từ chối. ngôn tình hay
An Diệc Diệp trố mắt nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ tiếp tục nói: “Tôi sẽ không để em rời đi.”
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ, siết chặt tay.
“Anh thật sự muốn nhốt tôi lại lần nữa ư?”
Trông thấy ánh mắt của cô, Khúc Chấn Sơ há miệng định nói nhưng cuối cùng chỉ bảo: “Tôi không nhốt em, tôi chỉ không muốn em bị người ta đưa đi.”
“Nhưng chẳng phải bà Nguyễn đã đồng ý cho tôi ở lại sao?”
Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày: “Tôi không tin bà ta.”
“Vậy anh tin tôi sao?”
“Tôi tin em.” Giọng của Khúc Chấn Sơ dịu đi một chút, nhưng anh vẫn nói: Có điều tôi không tin bọn họ.”
Anh tin tưởng An Diệc Diệp, nhưng không tin bà Nguyễn, không tin Mai Ấn Cầm.
Còn cả Dư Nhã Thiểm và Tiêu Nhĩ Giai đến nay vẫn chưa giải quyết xong, ai trong số họ cũng đều có thể uy hiếp đến sự an toàn của An Diệc Diệp.
Nếu để An Diệc Diệp rời khỏi tầm mắt của anh, họ nhất định sẽ đưa cô đi!
Ý nghĩ này gần như chiếm toàn bộ ý thức của Khúc Chấn Sơ khiến anh không thể thả lỏng một chút nào cả.
“Nhưng tôi không phải tội phạm.”
“Tôi biết.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô rồi khó nhọc nói: “Nhưng tôi không làm được.”
Anh ôm An Diệc Diệp và nói: “Đợi một thời gian ngắn nữa thôi sẽ ổn.”
Nhưng An Diệc Diệp lại tránh né hành động đó của anh.
Cô lui về sau hai bước nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Anh cứu tôi khỏi tay bà Nguyễn rồi lại nhốt tôi? Bây giờ tôi thấy thà mình đi Pháp với Mai Ấn Cầm còn hơn.”
Những lời này của An Diệc Diệp lập tức khiến cả căn phòng yên tĩnh lại.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ ảm đạm như sắp vắt ra nước được luôn.
Trong đôi mắt sâu thẳm kia, hiện lên một tia bức bách.
An Diệc Diệp bị anh nhìn như vậy thì nhảy dựng trong lòng, cả người như rơi vào hố sâu không đáy, rơi mãi rơi mãi mà không thấy chạm đáy gì cả.
Sự đen tối và nặng nề sâu trong đáy mắt ấy khiến người ta phải sợ hãi.
“Khúc Chấn Sơ?” Cô khẽ gọi một tiếng.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên giật giật, hít sâu một hơi, như đang cật lực áp chế tâm trạng của mình.
“Đừng khiêu khích tôi, Diệc Diệp.”
Nói xong, anh xoay người trực tiếp rời đi.
An Diệc Diệp bị ánh mắt của anh làm cho kinh ngạc, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Vừa ngẩng đầu, liền nghe thấy cửa bị khóa.