An Diệc Diệp nhíu mày do dự.
Trước khi đi Khúc Chấn Sơ có nói phải đợi anh ấy về rồi cùng đi xem nhà.
Mai Ấn Cầm nói: “”Đúng vậy, họ sẽ chuyển ra nước ngoài một thời gian, và có thể không quay về nữa.”
“Nước ngoài?”
Cô cân nhắc một lúc mới nói: “Vậy hôm nay qua xem một chút, anh chờ em, em đi ngay.”
An Diệc Diệp cúp máy rồi vội vàng lên xe, nhưng không đi đến nhà họ Nguyễn mà là ra ngoại ô.
Đây là khu phố cổ, An Diệc Diệp cùng Mai Ấn Cầm định mua lại nơi này và cải tạo thành cô nhi viện.
Khi xuống xe, cô đã thấy Mai Ấn Cầm đang đợi bên ngoài.
Mai Ấn Cầm nói: “Anh đã nói rõ với họ mọi chuyện rồi, chỉ còn ký hợp đồng nữa thôi.”
An Diệc Diệp gật đầu.
Giấu Khúc Chấn Sơ đi gặp những người này nên cô hơi chột dạ.
“Đi thôi, chúng ta đi vào.”
Hai người vừa rời đi thì cách đó không xa có một người cầm máy ảnh chụp lại cảnh hai người sóng vai đi vào nhà.
Anh ta trực tiếp gọi vào số điện thoại ở Mỹ.
“Alo, anh Khúc.”
“Tôi thấy cô An cùng Mai Ấn Cầm đi tới vùng ngoại ô. Đúng vậy, để tôi gửi ảnh cho anh.”
An Diệc Diệp cùng Mai Ấn Cầm đi vào căn nhà cổ.
Ngôi nhà này rất cũ, mọi thứ trong đó đã được dọn đi nhưng chủ nhà vẫn còn đang bận rộn.
Vừa thấy bọn họ đến, chủ nhà liền nán chút thời gian: “Các người cuối cùng cũng đến rồi.”
Người đàn ông cất bộ quần áo cuối cùng vào vali và đi tới.
“Ngày mai chúng tôi dọn đi rồi, hôm nay ký hết hợp đồng luôn để sau này dễ chuẩn bị.”
“Được.”
Hai người nhanh chóng lấy hợp đồng đã được soạn sẵn ra.
An Diệc Diệp cùng bọn họ kiểm tra đối chiếu một lần nữa, mua lại toàn bộ nhà cửa và đất đai.
“Trong tương lai, một trại trẻ mồ côi sẽ được xây dựng tại đây và có thể nuôi hơn 200 trẻ mồ côi.”
Đối phương cười gật đầu.
Thật ra mà nói, chúng tôi thực sự không muốn bán nó, nhưng tôi nghe nói rằng cô sẽ xây một cô nhi viện nên mới đồng ý.”
“Cảm ơn.”
An Diệc Diệp cười cười, vừa lấy hợp đồng ra thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Khúc Chấn Sơ gọi tới.
Cô vừa lấy điện thoại ra xem thì giật mình.
An Diệc Diệp chột dạ nhìn những người đang đợi mình ký hợp đồng.
“Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đi nghe điện thoại.”
Nói xong, cô liền vội vã đi ra ngoài.
“Khúc Chấn Sơ? Sao anh lại gọi cho em lúc này?”
Bình thường chẳng phải đều chiều tối mới gọi ư?
Sao hôm nay lại gọi sớm như vậy?
“Nhớ em.” Khúc Chấn Sơ nhẹ nhàng đáp.
Ngay sau đó lại hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
An Diệc Diệp nhìn nhìn chung quanh, đột nhiên cô thấy chột dạ.
Cô nhỏ giọng nói: “Em ở nhà họ Nguyễn…”
“Em ở nhà họ Nguyễn….”
An Diệc Diệp vừa trả lời dứt câu thì tim đập thình thịch.
Cô đã nói dối Khúc Chấn Sơ…
Vừa nghe điện thoại vừa chột dạ nên An Diệc Diệp lo đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Một lát sau, Khúc Chấn Sơ bình thản cất giọng.
“Vậy sao? Anh còn tưởng em đang ở bên ngoài.”
An Diệc Diệp nghe thấy thế càng thêm chột dạ.
Nhưng nếu hôm nay cô ấy không đến và không mua được khu này thì cô nhi viện không thể xây được.
“Không có…”
Cô nhỏ giọng đáp rồi nhanh chóng chuyển đề tài.
“Em không có chuyện gì đâu, anh cứ lo công việc đi, em đợi anh về.”
Khúc Chấn Sơ nói: “Uhm.”
An Diệc Diệp cúp máy nhưng vẫn cảm thấy thái độ của Khúc Chấn Sơ hơi lạ.
Đang nghĩ ngợi, thì Mai Ấn Cầm từ trong nhà đi ra.
“Xong chưa? Ký tên được chưa.”
“Được rồi.”
An Diệc Diệp nhanh chóng đè nén sự bối rối trong lòng, đi theo Mai Ấn Cầm vào nhà.
Thảo luận chi tiết được tiếp tục đến tận chiều tối mới hoàn thiện.
Chủ hộ ký tên xong hài lòng nhìn họ.
“Có thể xây ô nhi viện cũng là tâm ý của chúng tôi, như vậy thì những căn phòng ở đây sẽ không bị bỏ phí.”
An Diệc Diệp nhìn ra thiện tâm của đối phương nên gật đầu nói: “Chúng tôi nhất định sẽ quản lý tốt cô nhi viện.”
“Uhm, ngày nay hiếm có cặp vợ chồng trẻ nào cùng nhau làm từ thiện như thế này.”
Đối phương cười cười nhìn An Diệc Diệp cùng Mai Ấn Cầm: “Hai người nhất định sẽ hạnh phúc đến răng long đầu bạc.”
An Diệc Diệp sửng sốt, có chút quẫn bách nói: “Không, chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi.”
Đối phương xua tay, hoàn toàn không tin vào lí do thoái thác của An Diệc Diệp.
“Tôi hiểu mà, bây giờ những người trẻ hay ngượng ngùng như vậy đó.”
An Diệc Diệp xấu hổ cười cười, nói: “Không còn sớm nữa, nếu công việc cụ thể đã chốt rồi thì chúng tôi về nhé.”
Cô vừa nói vừa đứng dậy, đi ra ngoài.
Chủ nhà nhiệt tình đuổi theo:”Hai người đi đường cẩn thận nhé.”
“Tôi biết rồi.”