Ánh mắt anh ta lóe lên, dời chủ đề đi chỗ khác: “Anh đã tìm được một nơi khá tốt, nếu có thời gian, chúng ta có thể cùng đi xem xem.”
“Ừm.”
An Diệc Diệp khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, đã thấy Khúc Chấn Sơ từ đằng xa đi tới, lập tức khẽ thở dài một hơi.
Gần đây cô luôn cảm thấy, hình như Khúc Chấn Sơ quản cô quá nghiêm khắc.
Hai ngày trước, khi bọn họ từ công ty đi ra, cô bất cẩn va phải một người đàn ông.
Ngay lúc đó, phản ứng của Khúc Chấn Sơ hơi lớn…
Nghĩ đến điều đó, An Diệc Diệp nhíu mày lại.
Nếu động tác vừa nãy của Mai Ấn Cầm mà bị anh nhìn thấy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt Khúc Chấn Sơ một chút, thấy không có gì khác thường, mới yên tâm lại.
“Sao em không đợi anh mà đã tới rồi?” Khúc Chấn Sơ đi tới, mỉm cười ngồi bên cạnh An Diệc Diệp.
“Em cách chỗ này khá gần, bây giờ anh đến đây thì công việc của công ty làm thế nào?”
Khúc Chấn Sơ kéo tay cô lại, nắm chặt.
“Đã làm xong từ sớm rồi.”
Anh hơi ngước mắt lên, liếc nhìn Mai Ấn Cầm đối diện.
Con ngươi sâu thẳm lập tức tối lại, như phủ tầng sương mờ.
Mai Ấn Cầm hơi sửng sốt, cảm giác trong khoảnh khắc đó Khúc Chấn Sơ muốn giết mình.
Anh ta nhíu mày, đang định nhìn kỹ xem thì Khúc Chấn Sơ đã quay đầu nói chuyện với An Diệc Diệp.
Vẻ mặt lại trở nên hết sức bình thường.
“Chúng em sắp xây dựng một cô nhi viện mới ở ngoại thành, hai ngày nữa em sẽ đến đó xem xem.”
“Hai ngày nữa?”
Khúc Chấn Sơ khó xử nhíu mày: “Anh có dự án, cần phải xuất ngoại một chuyến.”
An Diệc Diệp khẽ gật đầu, nói: “Không sao, em có thể đi cùng anh Mai.”
“Không được.”
Khúc Chấn Sơ chẳng thèm nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
“Không sao.” An Diệc Diệp định thuyết phục anh.
Khúc Chấn Sơ cau mày, thái độ hết sức kiên quyết.
“Chúng ta có thể đổi vào thời gian khác, chờ anh quay về rồi cùng đi, thế nào?”
An Diệc Diệp nhìn anh, lúc lâu sau mới lưỡng lự gật đầu.
Thấy cô đồng ý, Khúc Chấn Sơ thỏa mãn cười cười.
“Ngoan một chút, không được lặng lẽ tới đó.”
“Vâng.”
Khúc Chấn Sơ vừa đến, An Diệc Diệp đành nhanh chóng kết thúc thảo luận với Mai Ấn Cầm, cùng Khúc Chấn Sơ rời đi.
Vừa rời khỏi nhà hàng, Khúc Chấn Sơ chợt dừng bước.
“Anh đã quên đồ bên trong rồi.”
Anh buông tay An Diệc Diệp ra, mỉm cười nói: “Anh vào lấy, em đợi anh một lát nhé.”
An Diệc Diệp không hề nghi ngờ, ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ.
Khúc Chấn Sơ quay người trở lại nhà hàng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vẻ mặt dịu dàng vừa đối mặt với An Diệc Diệp hoàn toàn biến mất.
Khi đi đến trước mặt Mai Ấn Cầm, sắc mặt khó coi đến gần như vặn vẹo.
Mai Ấn Cầm nghe thấy tiếng bước chân, xoay đầu lại, vừa đối diện đã bị Khúc Chấn Sơ đấm một đấm vào cằm.
Khúc Chấn Sơ siết chặt nắm đấm, trong đầu hiện ra dáng vẻ Mai Ấn Cầm vuốt tóc An Diệc Diệp trước đó, hai mắt lần nữa dâng lên sự phẫn nộ.
“Tránh xa cô ấy một chút.”
Hai tay anh nhấc cố áo Mai Ấn Cầm lên.
“Cô ấy là của tôi!”
Nói xong, anh quay người rời khỏi nhà hàng, để lại Mai Ấn Cầm vẫn đang đầu óc mơ hồ.
Vừa định đi ra ngoài, đã thấy An Diệc Diệp đang chuẩn bị đi vào.
Ánh mắt anh tối sầm lại, dìu cô xoay người sang chỗ khác, chặn rối loạn phía sau.
“Đi thôi, chúng ta về nào.”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn anh: “Anh đã lấy được đồ chưa?”
“Ừm.”
Khúc Chấn Sơ đáp lại, nắm chặt tay An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp nhíu mày nhìn tay của hai người một chút, tay Khúc Chấn Sơ kéo cô mạnh đến mức cô cảm thấy hơi đau.
“Trước tiên anh có thể buông lỏng em ra hay không?”
“Không thể.”
Khúc Chấn Sơ quay đầu, nói: “Sợ em chạy mất.”
Rõ ràng mặt mang ý cười, nhưng An Diệc Diệp lại cảm thấy anh không hề nói đùa.
Cô không khỏi nhớ tới, Khúc Chấn Sơ đã từng nói, muốn trói cô lại trên người mình.
Sẽ không có một ngày anh thật trói cô lại chứ?
Ý nghĩ này vừa nổi lên, An Diệc Diệp lại vội vã lắc đầu.
Không đâu.
Khúc Chấn Sơ đối với cô rất tốt, anh sẽ không làm thế với cô.
Ban đêm, trong lâu đài cổ.
Quản gia từ trong giấc ngủ mơ tỉnh dậy, định đi WC.
Vừa đi ra đã nghe thấy một loạt tiếng động cơ.
Ông ta liếc nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.
“Giờ này, còn có ai lái xe thế?”
Quản gia tò mò đi xuống, ngay sau đó, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ từ bên ngoài đi vào, cả người có vẻ rét mướt.
Trời đã trở lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác lông, khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ xơ xác.
Trong đêm tối, nhìn cặp mắt kia khá kinh dị.
Dù là quản gia, vừa nhìn thấy anh đã giật nảy mình.
“Cậu chủ? Cậu đi đâu thế?”
Nhìn thấy ông ta, Khúc Chấn Sơ hơi nhếch miệng.
“Đi thăm Khúc Nguyên Vũ.”
Nghe xong, quản gia càng kinh ngạc.
Khúc Nguyên Vũ chính là ông già bị giam trong bệnh viện tâm thần của nhà họ Khúc.
Mỗi lần đi thăm ông ta trở về, Khúc Chấn Sơ đều sẽ không bình thường.
Hai ngày trước anh và An Diệc Diệp đã đi, trở về chưa có gì khác thường, quản gia đã cảm thấy khá yên tâm.
Sao hôm nay cậu chủ lại đi?