Đầu dây kia, Khúc Chấn Sơ hơi dừng một chút, chậm rãi mở miệng nói: “Bọn họ có chuyện quan trọng hơn.”
“Chuyện gì?”
Khúc Chấn Sơ yên lặng một chút, chậm rãi nói: “Bọn họ đối với em không tốt, cố ý khó dễ em, người như vậy không xứng được xưng đại sư.”
“Nên anh đã tìm những người khác thay thế bọn họ? Còn cố ý thổi phồng em?”
Đầu dây bên kia im lặng, mấy giây sau, mới cẩn thận hỏi: “Diệc Diệp, em tức giận sao?”
Giọng điệu có vẻ thận trọng, khiến An Diệc Diệp ngây người.
Cô ủ rũ cúi đầu.
“Em không…”
“Lần này là anh sai, lần sau anh tuyệt đối sẽ không làm như thế.” Anh cam đoan, âm thanh rất nhẹ, mang hương vị thăm dò.
“Giờ anh đến tìm em được không?”
An Diệc Diệp vừa mới biết chuyện của hai vị đại sư kia thì không có tâm trạng.
“Không được, em tự về nhà.”
Đầu điện thoại bên kia yên tĩnh, một lát sau, khi An Diệc Diệp cho là anh sẽ không đáp ứng, Khúc Chấn Sơ mới mở miệng.
“Được, vậy ngày mai anh tới tìm em.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, An Diệc Diệp đi ra ngoài, ngồi lên xe chờ ở ven đường.
Không có chú ý tới, cách chiếc xe này không xa, một chiếc Lamborghini màu đen dừng sát ven đường.
Trên tay Khúc Chấn Sơ vẫn đang bấm điện thoại di động, sau khi thấy An Diệc Diệp lên xe, lái xe đi theo phía sau xe nhà họ Nguyễn.
Tận đến khi thấy cô về tới nhà họ Nguyễn thì mới rời đi.
Sau khi vào nhà họ Nguyễn, lái xe còn lẩm bẩm:
“Hôm nay trên đường, hình như có xe đi theo chúng ta.”
An Diệc Diệp nhìn thoáng qua, vừa định nói có phải ông ta bị ảo giác hay không.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, lại sửa lời nói: “Thật sao?”
“Không rõ lắm, có lẽ là tôi nhìn lầm, ngày mai tôi sẽ chú ý một chút.”
Hôm sau, An Diệc Diệp đi thẳng tới công ty M. I.
Vừa mới đi đến tầng cao nhất, đã nhìn thấy quản lý Trần trước đó có quan hệ khá tốt với cô.
“Cô An, cô đến tìm tổng giám đốc Khúc sao?”
An Diệc Diệp khẽ gật đầu, trước khi cô rời khỏi công ty, người trước mắt này còn tới giữ lại, cho nên An Diệc Diệp nhớ anh ta.
“Anh ấy đâu?”
“Tổng giám đốc Khúc còn đang họp ở bên trong, cô hãy ở đây nghỉ ngơi một lát, anh ấy chắc sắp ra rồi.”
An Diệc Diệp vừa ngồi xuống ở bên cạnh, đối phương đã lại gần, cẩn thận quan sát cô.
“Có chuyện gì thế?”
Giám đốc Trần cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là cô An quay lại là tốt rồi, mấy ngày nay cô không ở đây, tâm trạng tổng giám đốc Khúc không tốt, nên chúng tôi chịu tội không ít.”
“Xin lỗi.” An Diệc Diệp ngượng ngùng nói.
Quản lý Trần xích lại gần chút, nhỏ giọng nói: “Cô An, gần đây, tổng giám đốc Khúc anh ấy…”
Mới nói được một nửa, âm thanh Khúc Chấn Sơ từ bên cạnh bất ngờ vang lên, ngắt lời anh ta:
“Không phải bảo anh đi chuẩn bị hợp đồng cẩn thận sao? Tại sao còn chưa đi? Là không muốn làm nữa phải không?”
Giọng điệu lạnh lùng chợt vang lên, khiến giám đốc Trần run lên một cái.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Khúc Chấn Sơ đứng bên cạnh An Diệc Diệp, còn đưa tay giống như tùy ý đặt ở trên vai cô.
Hình như là đang tuyên thệ chủ quyền.
“Tổng giám đốc Khúc, xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ quay về ngay.”
Sau khi anh ta biến mất nhanh như chớp, An Diệc Diệp mới bất đắc dĩ nói: “Anh dọa anh ta làm gì?”
“Không hề dọa.”
Dứt lời, Khúc Chấn Sơ nhớ ra trước đó khi An Diệc Diệp ở công ty thực tập, người đàn ông này hình như vẫn luôn lượn lờ quanh cô, lập tức nhíu mày lại.
Anh hơi nheo mắt lại, che đi vẻ u ám.
“Lần sau anh đi nhà họ Nguyễn đón em nhé.”
An Diệc Diệp không hề phát giác.
“Không cần, không phải anh còn phải đi làm sao? Em đến là được.”
Khúc Chấn Sơ cười khẽ một tiếng, đóng cửa văn phòng lại, bàn tay lớn vuốt ve lưng cô.
Quay người đặt cô dựa vào cửa.
“Em là của anh.”
Vừa dứt lời, lập tức hôn cô.
Sau khi An Diệc Diệp rời đi, Khúc Chấn Sơ lập tức gọi Chiết Lam vào.
“Chuyển giám đốc Trần đến chi nhánh công ty đi.”
Chết Lam vừa đi vào, nghe vậy thì kinh ngạc, trong đầu lục lại trí nhớ một hồi xem trong khoảng thời gian này giám đốc Trần đã làm chuyện gì.
Hình như không phạm sai lầm gì.
Anh ta thoáng do dự một chút, Khúc Chấn Sơ lập tức liếc mắt nhìn sang.
Chiết Lam vội nói: “Vâng, tổng giám đốc Khúc.”
Dứt lời, lại nghi ngờ nhìn thoáng qua Khúc Chấn Sơ.
“Tổng giám đốc Khúc, mấy ngày nay nhà họ Vũ liên tục có hành động. Dựa theo chỉ thị của anh, chưa đầy hai tuần, nhà họ Vũ sẽ lập tức sụp đổ, tiếp theo bố trí cho Dư Nhã Thiềm và Tiêu Nhĩ Giai như thế nào?”
“Dư Nhã Thiềm và Tiêu Nhĩ Giai?”
Khúc Chấn Sơ hơi nheo mắt lại.
“Tôi đã có sắp xếp đặc biệt cho bọn họ rồi.”
Chiết Lam kinh ngạc ngẩng đầu, thấy nụ cười trên mặt Khúc Chấn Sơ có vẻ dữ tợn, lập tức kinh hãi.
An Diệc Diệp đang liên lạc với Mai Ấn Cầm, thảo luận với anh ta về chuyện lựa chọn địa điểm của cô nhi viện mới.
Nếu thật muốn xây, vậy thì thiết kế càng lớn sẽ càng có thể thu nhận được nhiều người.
“Không cần ở nội thành, tìm một nơi thích hợp là được rồi, khu dạy học phải lớn hơn trước một chút.”
An Diệc Diệp cúi đầu vẽ cực nhanh trên giấy, phác họa ra cô nhi viện trong trí tưởng tượng của mình.
Mai Ấn Cầm chăm chú nhìn tờ giấy, nhưng sau đó lại dừng trên người cô.
Ánh mắt quá dịu dàng khiến An Diệc Diệp không thể không chú ý.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa định nói chuyện Mai Ấn Cầm đã vươn tay, vén tóc bên tai An Diệc Diệp ra sau tai.
Động tác quá mức thân mật, khiến An Diệc Diệp bất giác hơi lui về phía sau một chút.
Đáy mắt Mai Ấn Cầm ánh lên vẻ đau xót.