Trợ lý đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, may mà tính tình An Diệc Diệp tốt.
Nếu thật gây ầm ĩ với hai vị Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới đồ cổ này, thì đừng nghĩ tới làm chương trình này nữa.
Hai vị đại sư kiêu căng tự mãn, đây là bệnh chung của tất cả tri thức nghệ sĩ.
Dù đã sớm dự liệu được, mời An Diệc Diệp đến chắc chắn sẽ khiến hai người còn lại khó chịu.
Nhưng vì tỉ lệ người xem, bọn họ đành không thèm đếm xỉa.
Đạo diễn bật cười lớn giải thích nói: “Đợi hai ngày nữa, có lẽ ông Bành sẽ quay lại.”
Mặc dù nói vậy, nhưng thật ra trong lòng anh ta và An Diệc Diệp đều biết, ông Bành sẽ không xuất hiện trong suốt thời gian quay chương trình.
Nếu không, ông ta cũng sẽ không cố ý tìm An Diệc Diệp tới.
Hai người bất mãn hừ lạnh một tiếng, quay người ngồi xuống ghế giám khảo.
An Diệc Diệp đi đến vị trí của mình, chương trình nhanh chóng bắt đầu quay.
Mấy trăm người xem đi vào, ngồi kín ghế ngồi phía dưới.
Ở trong đó, có người là người yêu thích đồ cổ tự mua vé tham dự, cũng có diễn viên quần chúng được tổ chương trình mời tới để tăng thêm sự náo nhiệt, bọn họ không hiểu gì về phía trên sân khấu cả.
Nhưng mà vừa nhìn thấy An Diệc Diệp, một số ít người yêu thích đồ cổ lập tức nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Buổi ghi hình bắt đầu, có người cầm bảo vật mình cất giữ đi vào khu vực quay phim.
Ba giám khảo có mặt lần lượt lên sân khấu kiểm tra, thảo luận rồi đưa ra kết luận.
An Diệc Diệp chủ động nói chuyện với hai người còn lại, nhưng bọn họ lại hoàn toàn làm lơ cô.
Cũng không thấy có bất kỳ ai tiếp lời, rõ ràng là coi cô như không khí.
Sau khi thử hai lần, An Diệc Diệp đành phải từ bỏ, dứt khoát ngồi ở bên cạnh quan sát.
Khi giám định bảo vật cũng sẽ ở cùng bọn họ, chờ đến khi cùng phát biểu ý kiến bản thân, coi như nâng cao kinh nghiệm.
Nhưng rõ ràng đạo diễn và MC lại không muốn buông tha cô, khi món bảo vật cuối cùng được đưa lên, lập tức giao vấn đề cho cô.
“Cô An, xin hỏi cô thấy bình hoa này thế nào?”
Bình hoa sứ Thanh Hoa được đặt ở trên mặt bàn chính giữa sân khấu, ánh đèn rọi từ phía trên xuống, rực rỡ quý giá.
Theo như lý giải của hai người kia thì cái bình trước mắt này được lưu truyền từ đời Minh, dù phong cách, kỹ thuật hay mức độ cũ mới, đều ăn khớp.
Hai chuyên gia còn lại đều cảm thấy là đồ thật.
Nhưng An Diệc Diệp lại nhớ tới manh mối mình nhìn thấy vừa nãy khi cầm bình hoa quan sát.
Cô nghĩ một chút, đắn đo nói: “Tôi cảm thấy, bình hoa này còn có chút không ổn lắm.”
Không ổn lắm.
Cách dùng từ của An Diệc Diệp hết sức đặc biệt, đó là lời mà chỉ người trong nghề mới có thể nói.
Như vậy vừa không khiến người khác mất mặt, vừa khiêm tốn lễ phép, sẽ không tỏ ra quá phô trương.
Dù như vậy vẫn khiến hai đại sư trước mặt vô cùng bất mãn.
Bọn họ quay đầu trông thấy An Diệc Diệp thì tức điên người nói.
“Miệng còn hôi sữa! Ăn nói bừa bãi! Không có chứng cứ thì đừng nói bậy!”
An Diệc Diệp nhìn đồ sứ dưới ánh đèn một chút, dù nhìn từ phương diện nào thì đều rất khớp với đặc trưng của thời kỳ nhà Minh.
Nhưng phía trên này lại có một sơ hở cực lớn…
Chỉ có thể nói người làm giả hết sức lợi hại.
Cô chậm rãi mở miệng nói: “Đây là một bình sứ Thanh Hoa mang đầy đủ phong cách và đặc trưng của thời kỳ đầu nhà Minh.”
“Quanh bình hoa được vẽ hoa văn màu xanh, hình dáng cổ điển trang nhã, màu men óng ánh tươi đẹp, quanh thân vẽ ngũ cốc, với ý nghĩa mong cầu mùa màng bội thu.”
Nghe vậy, hai vị đại sư còn lại mới nhận ra An Diệc Diệp khá có bản lĩnh.
“Không sai, thời kỳ đầu nhà Minh đã từng xuất hiện không ít nạn đói, tôi đoán là xuất hiện ở thời kỳ Hồng Vũ, bởi vì thiên tai lương thực ít nên có người cầu xin mùa màng bội thu.”
“Nhưng mà nếu những điều này đều là đúng, sao cô lại nói nó có vấn đề?”
An Diệc Diệp trầm ngâm một lát, nói: “Có thể đưa bình đó cho tôi nhìn một chút không?”
Dựa theo quy định của chương trình, ban giám khảo chỉ có thể xem đồ cổ một lần.
Mà bây giờ An Diệc Diệp lại đòi kiểm tra lại lần hai, điều này khiến người của tổ chương trình có chút khó xử.
Khán giả đứng phía dưới cũng bất mãn.
“Cô bé, vừa đến đã xem thường người khác, còn phải xem lần thứ hai à, cô có thể xem sao?”
“Tôi thấy chính là cố ý, cô bé tuổi còn trẻ, miệng còn hôi sữa, mà lại dám vượt mặt hai vị đại sư.”
“Rõ ràng là đang muốn đoạt danh tiếng.”
Nghe thấy An Diệc Diệp nói vậy, hai đại sư còn lại trầm mặt, không thèm nói năng gì.
MC cười cười, vội đứng ra hóa giải xấu hổ.
“Có lẽ đồ cổ vốn phải cẩn thận quan sát, nếu vì bất cứ vấn đề gì mà gây ra tổn thất, vậy cũng không tốt, cái chúng ta phải làm theo đuổi sự thật.”
Dứt lời, anh ta lập tức cho người cẩn thận nâng bình sứ Thanh Hoa đến trước mặt An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp đeo bao tay, cẩn thận quan sát.
Người xung quanh đều trở nên yên lặng, chăm chú nhìn cô.
Người ngồi bên cạnh An Diệc Diệp liếc mắt nhìn cô.
Ngược lại là muốn xem xem bản lĩnh của cô nhóc An Diệc Diệp này lớn cỡ nào.
An Diệc Diệp kiểm tra chỗ mình phát hiện không hợp lý vừa rồi một lúc, sau khi kiểm tra nghiệm chứng tỉ mỉ, mới khẽ gật đầu.
“Có kết quả rồi.”
Mọi người vội nhìn cô, MC nói: “Cô An đã nhìn ra cái gì rồi sao?”
An Diệc Diệp tiếp tục nói: “Phân tích của hai vị đại sư vừa rồi đối với bình sứ Thanh Hoa này đều đúng.”
Nghe vậy, hai chuyên gia hừ lạnh một tiếng.
An Diệc Diệp không để ý đến bọn họ, mà tiếp tục nói.
“Nhưng có một điểm, mọi người hãy nhìn kỹ, rõ ràng trên góc viền bình hoa có vài cây lạc rất nhỏ điểm xuyết.”
“Mọi người biết, cây lạc chỉ du nhập vào trong nước sau thời kỳ giữa nhà Minh, căn bản không có khả năng xuất hiện ở thời kỳ đầu.”
Bị đùa giỡn, hai vị đại sư hơi sửng sốt.
Bọn họ vội vàng đi tới, cúi đầu xuống cẩn thận quan sát bình sứ Thanh Hoa trong tay An Diệc Diệp.
Quả nhiên phát hiện, tại góc không ngờ tới của bình hoa có mấy thực vật rất nhỏ.
Nhìn hình dáng thì đúng là cây lạc.
Thứ chỉ du nhập vào sau thời kỳ giữa nhà Minh, làm sao lại xuất hiện trên bình hoa thời kỳ đầu nhà Minh được?
Bình sứ Thanh Hoa này chắc chắn là giả.
Hai người nhìn bằng chứng trước mắt, ngẩn người, lui lại một bước.
“Đúng là có…”
Âm thanh của ông ta cũng không lớn, nhưng mọi người ở đây đều nghe rõ.
Nghe vậy, sắc mặt của mọi người đều trở nên phức tạp.
Mọi người có mặt đều xôn xao.
Bình hoa này lại có thể che mắt hai đại sư đồ cổ, nhưng mà cuối cùng lại bị An Diệc Diệp nhìn ra.
Đây quả thật là sự nhục nhã lớn đối với người làm nghề giám định đồ cổ.
Vừa rồi bọn họ còn nói chắc như đinh đóng cột là thật, bây giờ lại bị An Diệc Diệp làm mất mặt trước nhiều người như vậy, sắc mặt lập tức hết sức khó coi.
Bọn họ cũng không nhìn An Diệc Diệp, cau mày trở lại vị trí của mình.