An Diệc Diệp cong môi, lộ ra nụ cười.
“Nhưng mà hôm nay để em làm đi.”
Khúc Chấn Sơ vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên khóe miệng của cô.
“Được, hôm nay cho em thể hiện một chút.”
Khúc Chấn Sơ kéo cô ra ngoài.
Đi được hai bước, An Diệc Diệp không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Ông nội Khúc Chấn Sơ đang ngồi xổm trên đất, dùng một cây gậy nhỏ chọc ra một lỗ trên đất, đâm từng cái từng cái, nhìn qua thì giống như bị ngu.
Hai người vừa rời khỏi bệnh viện tâm thần, ông già ngồi xổm trên đất ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp vừa rời đi.
Nhếch mép lộ ra nụ cười quỷ dị.
Đợi đến khi y tá vừa tới, nụ cười trên mặt ông cụ lập tức biến mất, lại trở về dáng vẻ ngu ngốc.
An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ rời khỏi bệnh viện tâm thần thì về lâu đài cổ.
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt Khúc Chấn Sơ khôi phục khá nhiều, không khác gì dáng vẻ bình thường của anh, mới dần thả lỏng.
Cô kéo anh Khúc vào bếp, nói: “Hôm nay em nấu cơm cho anh, nhưng mà anh cũng phải giúp em một tay.”
Khúc Chấn Sơ vui vẻ đồng ý, đi theo cô vào.
Quản gia nhìn vẻ mặt tự nhiên của Khúc Chấn Sơ, thở dài một hơi.
Trước kia, mỗi lần cậu chủ trở về từ bệnh viện tâm thần, đều không bình thường lắm.
Phải chờ rất nhiều ngày, mới có thể khôi phục.
Không ngờ lần này có thể tốt đẹp trở về.
Xem ra cô An đúng là một vị thuốc tốt với cậu chủ.
Ông ta thỏa mãn nhìn hai người bận rộn giúp nhau trong phòng bếp, quay người đi ra ngoài.
Nhân tiện còn dặn dò người khác đừng đi vào quấy rầy hai cô cậu.
Mà khi bọn họ đang yên lòng hưởng thụ cuộc sống của hai người, chưa qua mấy ngày, khắp kinh thành lại đất rung núi chuyển!
Truyền ra một tin tức làm người ta khiếp sợ.
Nhà họ An, thân là một trong ba gia tộc lớn, lúc này nảy sinh một trận biến động rất lớn.
An Hồng Ngọc, người ban đầu được nhận định là người thừa kế tiếp theo, vào hôm nay đột nhiên bị tuyên bố hủy bỏ tư cách người thừa kế, bị trục xuất ra khỏi nhà họ An.
Trước đây, trong kinh thành hình thành nên thế kiềng ba chân. Nhà họ Khúc, nhà họ An và nhà họ Nguyễn tụ thành một phương.
Mà bây giờ nhà họ Khúc sụp đổ, nhà họ An lại xuất hiện thay đổi lớn thế, mà nhà họ Nguyễn thì hành tung kỳ quái.
Tất cả mọi người nhìn tình hình lúc này đều lo lắng không thôi, không biết phải làm sao cho phải. Chỉ lo vì chuyện này mà mang vạ tới lợi ích của mình.
Từ hôm nay trở đi, thế kiềng ba chân trong kinh thành đã thay đổi bố cục.
Lấy Khúc Chấn Sơ làm đại diện cho tập đoàn M.I, nhà họ Nguyễn và nhà họ An lần nữa tạo thành ba thế lực khác nhau.
Nhìn có chỗ giống như lại hoàn toàn khác biệt.
Mà đối với An Diệc Diệp, thế cục ba chân mà thay đổi đã mang tới ảnh hưởng đối với cô, một trong những ảnh hưởng lớn nhất là ở nhà họ Nguyễn.
Cô vừa mới vào cửa, quản gia đã bảo cô đến phòng khách một chuyến.
Lúc An Diệc Diệp đi vào, bầu không khí trong nhà họ Nguyễn không bình thường lắm.
Vừa đi vào phòng khách, đã nghe thấy tiếng nói chuyện của bà Nguyễn.
Trong ấn tượng của cô, cô chưa từng nghe giọng nói nhẹ nhàng như vậy của bà Nguyễn, mà còn lộ ra vẻ dịu dàng, không mang theo chút hung hăng nào.
“Chờ lát ông có thể thấy con bé rồi, hẳn là ông chưa từng nói chuyện với con bé.”
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của bà ta, An Diệc Diệp tò mò đi vào.
Ngay sau đó nhìn thấy bà Nguyễn không ngồi ở vị trí cao nhất như bình thường, mà ngồi ở vị trí bên sườn.
Còn bên cạnh bà ta có một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ đang ngồi.
Mái tóc nâu hơi xoăn, đường cong góc mặt cực kỳ mềm mại, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, dịu dàng nho nhã.
Nhìn thì là một người có tính cách cực kỳ dịu dàng.
An Diệc Diệp lần đầu tiên thấy người này, trước đây chưa từng gặp ở nhà họ Nguyễn.
Nhưng theo thái độ của bà Nguyễn đối với ông ta, người này có vẻ không tầm thường.
Bà Nguyễn vừa mới nhìn thấy An Diệc Diệp là lộ ra một nụ cười ấm áp.
Trước đây bà ta cũng thường xuyên cười, nhưng lại là nụ cười nhạt xuất phát từ phép lịch sự. Nhưng hôm nay lại khác, ngay cả trong mắt cũng nhuộm đầy ý cười.
An Diệc Diệp không nhịn được mà nhìn lướt qua người đàn ông, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Bà Nguyễn vẫy tay với cô.
“Diệc Diệp, con qua đây.”
An Diệc Diệp gật đầu, đi tới đứng bên cạnh bà ta.
“Bà Nguyễn.”
Mặc dù bà Nguyễn đã nhận cô là con gái nuôi, nhưng An Diệc Diệp vẫn luôn không dám gọi bà là mẹ.
Bà Nguyễn giữ chặt tay cô, từ tốn nói: “Đây chính là An Hồng Ngọc.”
An?
Hôm nay nghe được cái tên này, An Diệc Diệp không nhịn được kinh ngạc.
An Hồng Ngọc, không phải là cái người mà hai ngày trước mới nghe đồn là bị nhà họ An tước quyền người thừa kế, còn bị đuổi ra ngoài sao?
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Theo như An Diệc Diệp được biết, nhà họ An và nhà họ Nguyễn không đội trời chung, chưa từng xuất hiện cùng nhau thế này.
Nhưng hai người trước mặt lại rất hài hòa ở chung.
An Hồng Ngọc quay đầu nhìn An Diệc Diệp, lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Chào Diệc Diệp.”
Trong ánh mắt ông ta có chút ý vị mà An Diệc Diệp không đoán ra.
Nhưng cũng không có ác ý.
An Diệc Diệp gật đầu: “Chào chú.”
Bà Nguyễn nói tiếp: “Mấy hôm nay Hồng Ngọc sẽ ở đây, hai người sẽ thường xuyên gặp mặt.”
An Diệc Diệp nghe bà ta xưng hô thân mật với An Hồng Ngọc như vậy, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Chẳng lẽ lời người bên ngoài đồn đều là giả?
Ngồi một lát, thấy An Diệc Diệp có hơi mất tập trung, bà Nguyễn cũng không giữ cô nữa.
Chờ An Diệc Diệp vừa đi, ánh mắt An Hồng Ngọc mới thu lại khỏi người cô.
Bà Nguyễn nói: “Rất giống ông, đúng không?”
An Hồng Ngọc gật đầu.