Nhưng hiện tại có cậu chủ bảo vệ, chắc cô chủ sẽ không sao.
Nhưng mà sợ cô sẽ hoảng sợ.
An Diệc Diệp cũng không biết được nỗi lo của quản gia.
Cô lên xe cùng Khúc Chấn Sơ, chạy thẳng ra vùng ngoại ô.
Rất nhanh, bọn họ đã đi đến trước cửa bệnh viện tâm thần.
Sau khi cà thẻ đi vào, An Diệc Diệp phát hiện nơi này được trông coi rất nghiêm ngặt.
Chẳng trách lúc trước ông Bành sẽ nói, Khúc Kiều muốn đến nơi này thì cần phải có được sự đồng ý của Khúc Chấn Sơ.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức nhìn thấy toàn cảnh của bệnh viện tâm thần.
Bắt đầu từ giây phút xe chạy vào bệnh viện tâm thần, Khúc Chấn Sơ lập tức cong môi lộ ra một nụ cười vô cùng kỳ quái.
Nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
Ngược lại đôi mắt sâu thẳm của anh đã bị bóng đen bao trùm, rốt cuộc bên trong đó đang cất giấu thứ tà ác gì.
Rốt cuộc nơi này có cái gì? Lại có thể khiến anh lộ ra vẻ mặt này.
Khúc Chấn Sơ lái xe đến bãi đậu xe, từ từ dừng lại, tắt máy.
Mở miệng nói: “Nơi này chính là ngục giam mà tôi xây dựng cho bọn họ.
An Diệc Diệp vừa thấy anh như thế này, lập tức hoảng sợ.
Sau đó, Khúc Chấn Sơ kéo cô xuống xe, đi vào bên trong.
Trong bệnh viện tâm thần trống trải, gần như không một bóng người, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng cười quái lạ từ bên trong vọng ra.
An Diệc Diệp nghe thấy, có hơi sợ hãi.
Cho dù cô mới đứng ở đây vài phút cũng đã sắp không chịu nổi.
Huống chi là ông bà nội của Khúc Chấn Sơ, người đã bị nhốt ở đây suốt mấy năm?
Nhưng trông Khúc Chấn Sơ vẫn vênh váo khi đi trong này.
Thậm chí, An Diệc Diệp còn thấy khóe miệng của anh mang theo nụ cười mỉm, tâm trạng cực kỳ vui sướng.
Một cảm giác kỳ quái tràn ra trong lòng An Diệc Diệp.
Cô nhìn chung quanh một chút, xung quanh cực kỳ u ám, có hơi đáng sợ.
Khúc Chấn Sơ dẫn cô vào trong một khu nhà, còn chưa thấy rõ có những ai bên trong, cô liền bị một trận cười thê lương dọa, vội ngẩng đầu lên nhìn qua.
Chỉ thấy cách sân không xa, có mấy người đang lôi kéo nhau.
Hai người trong đó còn mặc quần áo y tá.
Một người già lớn tuổi đang cắn chặt tai của một y tá.
Máu me đầm đìa.
Gần như muốn cắn đứt lỗ tai của người đó!
Một người già khác cũng đang xé quần áo của anh ta, họ xúm vào đánh nhau.
Chỉ chốc lát sau, hai y tá mới vất vả cứu được mình ra.
“Đúng là già rồi hồ đồ, sao mỗi lần tôi tới đưa thuốc đều cắn tôi thế? Một ngày nào đó cái tai này sẽ bị ông cắn đứt đấy!”
Y tá kia mới nói một câu, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng phía sau. Sắc mặt lập tức trắng bệch.
Anh ta vội đứng thẳng người, gật đầu.
“Anh Khúc, sao anh lại tới? Không nói cho chúng tôi một tiếng để chúng tôi còn chuẩn bị.”
Khúc Chấn Sơ khoát tay, đi tới nói: “Sức khỏe của bọn họ vẫn tốt chứ?”
Hai tên y tá vội gật đầu: “Sức khỏe hai người đều rất tốt, tuyệt đối có thể sống được tới chín mươi tuổi.”
Khúc Chấn Sơ nghe xong, cười một cách thỏa mãn.
“Chăm sóc tốt cho họ, đừng để họ chết sớm quá.”
An Diệc Diệp nghe thấy câu này, mở to hai mắt, nhìn về phía Khúc Chấn Sơ.
Chú ý tới ánh mắt của cô, Khúc Chấn Sơ quay đầu lại, kéo tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay cô một cái.
“Sao thế? Sợ à?”
An Diệc Diệp lắc đầu, nhìn hai người già trước mặt.
“Hai người họ chính là ông bà nội của anh à?”
Khúc Chấn Sơ nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng.
“Xét từ quan hệ máu mủ thì đúng là vậy.”
Hai người già trước mặt tóc bạc phơ, mặc dù sạch sẽ nhưng dáng vẻ ngu dại, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào một điểm nào đó trong không trung.
Chỉ cần có người khẽ lại gần, bọn họ sẽ điên cuồng nhào tới cắn xé, nhìn qua thì hoàn toàn điên rồi.
Nếu người không biết tình hình cụ thể, sẽ thương cảm khi nhìn thấy dáng vẻ này của họ.
Nhưng An Diệc Diệp vừa mới nghe Khúc Chấn Sơ chính miệng nói ra những chuyện mà họ đã làm với anh, lúc này không sinh ra bất cứ cảm tình gì.
An Diệc Diệp nhìn bọn họ, hỏi: “Mấy người Khúc Kiều có đến thăm bọn họ không?”
Khúc Chấn Sơ gật đầu.
“Lúc bị điên nhất, anh mời bọn họ tới xem. Sau không biết thế nào, thần trí như bắt đầu từ từ khôi phục, anh liền tách bọn họ ra.”
“Có lẽ tin tức nơi này không cẩn thận bị truyền ra ngoài, Khúc Kiều nghe thấy, cho nên ông ta mới tìm tới anh, yêu cầu anh thả hai người họ ra.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn quanh khu nhà một vòng.
Một y tá đang bận rộn, ánh mắt sắc bén của Khúc Chấn Sơ đảo qua từng người.
Nhất định là do y tá ở đây tiết lộ tin tức.
An Diệc Diệp nhìn thấy ánh mắt có hơi kinh khủng của anh, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Không phải sợ Khúc Chấn Sơ trước mặt sẽ tổn thương cô, mà sợ anh mất lý trí.
Cô vội vàng kéo tay Khúc Chấn Sơ.
Cơ thể Khúc Chấn Sơ hơi động, quay đầu nhìn lại, vẻ tàn ác trên mặt biến mất ngay lập tức, hai mắt lấp đầy dịu dàng.
Anh cúi người nhìn An Diệc Diệp trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế? Có phải cảm thấy nơi này không có gì thú vị không?”
An Diệc Diệp thấy anh khôi phục lại vẻ bình thường, liền lắc đầu.
“Hai người bọn họ còn nhận ra ai không?”
“Không biết, có thể nhận thức không thì có gì khác đối với bọn họ đâu. Dù sao cả đời bọn họ đều phải ở đây, không đi được đến đâu hết.”
An Diệc Diệp nhếch khóe miệng, nắm chặt tay Khúc Chấn Sơ, không nói gì.
Một lát sau, cô mới quay người nói: “Em hơi mệt, chúng ta về thôi được không?”
Khúc Chấn Sơ lập tức gật đầu.
“Đương nhiên, về lâu đài cổ anh sẽ nấu cơm cho em.”
“Được.”