Dù là như vậy, An Diệc Diệp vẫn không buông bàn tay đang che chiếc hộp, như sợ Khúc Chấn Sơ sẽ nhìn thấy.
Hình như Khúc Chấn Sơ cũng quên mất cô đang làm gì, mà chỉ ôm chặt cô.
“Tôi đã sớm nói rồi, đừng để ý đến người đó, anh ta không thể nào lấy được lâu đài cổ của tôi.”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Chẳng phải anh chuẩn bị lâu như vậy, là để tặng tòa lâu đài cổ đó cho người khác ư? Nếu xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”
Không ngờ Khúc Chấn Sơ nghe xong lại khẽ cười.
“Cô quan tâm nó đến thế cơ à?”
An Diệc Diệp khẽ cúi đầu.
Sao cô có thể mặc kệ chứ?
Khúc Chấn Sơ vừa thấy điệu bộ này của cô, thì biết rõ là cô đang ghen, nên không khỏi bật cười.
“Tôi biết, cô không cần phải cầu xin anh ta đâu. Thật ra tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, hai ngày tới sẽ tặng lâu đài cổ cho người đó.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu, trợn tròn mắt.
“Nhanh vậy ư…”
Cô sắp nhìn thấy cô gái kia rồi ư?
An Diệc Diệp nhất thời căng thẳng.
Thậm chí cô còn chưa chuẩn bị ổn thỏa, thì phải đối mặt với cô ta thế nào?
Rõ ràng trước đó cô đã điều chỉnh tâm trạng ổn thỏa, dù nhìn thấy cũng sẽ không đau khổ.
Ai hoảng loạn.
Khúc Chấn Sơ thấy cô cúi đầu thì cười nói: “Cô sợ cái gì? Đến lúc đó gặp Diệp gật đầu, tay bất giác buông món đồ ở trên bàn ra.
Khúc Chấn Sơ thừa cơ liếc nhìn.
“Cô đang làm gì thế? Đây là cái gì?”
An Diệc Diệp nghe anh hỏi vậy mới lấy sợi dây chuyền trong hộp ra, vội nói: “Đây là dây chuyền mà tôi phục hồi giúp họ.”
“Dây chuyền?”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn, rồi nhíu mày: “Nó đã bị hủy hoại thành thế này rồi mà cô vẫn muốn phục hồi?”
An Diệc Diệp mối trong chuyện này.
“Nó có liên quan đến Will đúng không?”
Không ngờ anh lại đoán chính xác như thế.
Một lúc sau, An Diệc Diệp vẫn không thốt nên lời.
Khúc Chấn Sơ lại hỏi: “Đây là đồ anh ta nhờ cô phục hồi? Điều kiện là gì?”
An Diệc Diệp biết mình không giấu được anh, đành phải gật đầu đáp: “Anh ta đồng ý với tôi, chỉ cần tôi giúp anh ta phục hồi được sợi dây chuyền này, thì nhịn được mắng.
Đây là lần đầu tiên An Diệc Diệp nghe thấy những lời này thốt ra từ miệng anh, nên mở to mắt nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt mày, mắt hiện lên tia hung ác.
“Cô đừng phục hồi nữa.”
Anh vươn tay nhận lấy chiếc hộp: “Tôi hoàn toàn không sợ anh ta.”
An Diệc Diệp vươn tay giành lại chiếc hộp trong tay anh, sốt sắng nói: “Nhưng tôi đã tìm được cách để phục hồi rồi, anh cho tôi thêm một khoảng thời gian nữa, chắc chắn tôi có thể hoàn thành.”
Khúc Chấn Sơ càng bất mãn hơn: “Đây là lý do mỗi tối đến hai giờ cô vẫn chưa đi ngủ.”
Hơn nữa lúc nãy nghe An Diệc Diệp nói, tình huống này còn phải kéo dài tới hai tháng.
“Không được!” Cuối cùng anh đã hạ quyết tâm nói.
An Diệc Diệp biết mình không thể nói lý với Khúc Chấn Sơ, nếu người đàn ông trước mặt vô lý thì không ai làm gì được anh.
Cô đành phải nhíu mày nói.
“Đây là chuyện riêng của tôi.”
Khúc Chấn Sơ hơi sửng sốt trước câu nói này của cô, rồi híp mắt lại nhìn cô.
“Cô nói gì?”
Giọng nói trầm thấp lộ ra hơi thở nguy hiểm.
An Diệc Diệp không khỏi sợ đến mức rụt cổ lại, nhưng vẫn kiên định nói: “Tôi nhất định phải phục hồi lại món đồ này.”
Khúc Chấn Sơ nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng đang sợ muốn chết, nhưng lại cố chấp làm theo ý mình.
Nhưng anh có thể làm gì được chứ?
Anh không nỡ đánh người phụ nữ này, còn mắng thì không đành lòng.
Anh chỉ hù dọa cô một tý, lại thấy cô cuộn tròn người lại, cuối cùng người khổ sở vẫn là chính anh.
“Cô thật sự muốn phục hồi à?”
An Diệc Diệp kiên định gật đầu.
Khúc Chấn Sơ hết cách rồi, đành phải thỏa hiệp: “Nếu đã như thế, sau này tối nào tôi cũng tới ở bên cô.”
“Nhưng anh không sợ bị người khác phát hiện ư?”
Khúc Chấn Sơ hờ hững nói: “Cô cứ yên tâm, tôi đã tới đây nhiều lần như vậy, nhưng chưa từng bị phát hiện.”
An Diệc Diệp nghe thấy câu này thì nhất thời tò mò cau mày lại.
“Anh đã tới đây rất nhiều lần ư? Sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy vậy?”
Khúc Chấn Sơ sửng sốt, rồi nhận ra mình bất cẩn nói lỡ miệng, nên sờ mũi.
“Có ư? Tôi đã nói thế à? Cô mau làm việc đi, không còn thời gian nữa đâu.”
Anh giơ tay lên xem giờ: “Còn nửa tiếng nữa là cô buộc phải đi ngủ. Kể từ hôm nay, tối nào tôi cũng sẽ tới đây giám sát cô, không thể để cô làm việc quá 12 giờ.”
An Diệc Diệp nhìn anh cò kè mặc cả.
“Hai giờ được không?”
“12 giờ.”
“Một giờ nhé?”
Khúc Chấn Sơ tiến tới, cắn vào môi An Diệc Diệp.
“12 giờ 30, cô không được mặc cả nữa.”
An Diệc Diệp vội gật đầu, rồi xoay người tiếp tục bận rộn.