Còn chưa vào cửa, đã bị quản gia Thẩm Trình chặn bên ngoài.
“Hôm nay cô Nguyễn không có nhà, anh về đi rồi tới sau.”
Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không tin.
Trước đó, khi anh tới tìm bà Nguyễn, tên quản gia này cũng nói với anh như vậy.
Nhưng sao đó, chẳng mấy chốc lại đưa anh vào gặp bà Nguyễn.
Anh nghi ngờ nhìn Thẩm Trình.
Thẩm Trình cười híp mắt cho anh nhìn: “Cô chủ thực sự không có nhà.”
Khúc Chấn Sơ đang chuẩn bị đi vào, một chiếc xe từ từ dừng ở cửa ra vào.
Cửa xe mở ra, An Diệc Diệp cúi đầu đi từ trong ra.
Trong tay cô cầm một quyển sách, đang cẩn thận nghiên cứu.
Vừa nhìn thấy cô, Khúc Chấn Sơ liền quay người đi tới trước mặt cô.
“An Diệc Diệp! Mấy ngày nay cô làm gì thế? Vì sao tôi gọi cho cô mà cô không nhận?”
An Diệc Diệp nghe thấy giọng nói, vội ngẩng đầu liếc nhìn anh.
Không đến một giây lại cúi đầu nhìn sáng, còn thuận tay liếc mắt một cái, say sưa đọc.
Khúc Chấn Sơ bỗng có một tia kích động đối với quyển sách trong tay cô.
Nhưng rất nhanh, An Diệc Diệp trả lời: “Tôi nhận điện thoại của anh rồi.”
Khúc Chấn Sơ không hài lòng.
“Cô nghe, những chẳng nói gì, tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì chứ.”
An Diệc Diệp cúi đầu, nói: “Tôi không sao. Mấy hôm nay tôi tới viện bảo tàng học tập phương pháp sửa đồ. Hai tháng này sẽ có hơi bận, chờ hết bận tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, nói: “Cô đang bận cái gì?”
Bước chân An Diệc Diệp khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng không nói chuyện mình làm hai ngày nay cho anh biết.
Nếu như cô không thành công, nhất định sẽ làm Khúc Chấn Sơ mừng hụt một trận.
Vẫn nên đến lúc đó trực tiếp nói cho anh biết tin tốt.
Cô đảo mắt, ỡm ờ nói: “Thì là đang học… Chờ sau khi hết bận, tôi sẽ chủ động liên lạc với anh.”
Nói xong, sợ Khúc Chấn Sơ sẽ hỏi thêm, cô quay người đi thẳng vào nhà họ Nguyễn.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày nhìn bóng lưng của cô, đang định đuổi theo.
Thẩm Trình đột nhiên xuất hiện, chặn trước mặt anh.
“Anh Khúc, anh cũng thấy đấy. Cô An giờ đang bận rộn nhiều việc. Mời anh lần sau lại tới.”
Khúc Chấn Sơ hết cách, nhìn bóng lưng của An Diệc Diệp biến mất trong sân, đành quay người rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước lại nhìn thấy một chiếc xe từ hướng khác đi tới, dừng trước cổng nhà họ Nguyễn.
Cửa xe vừa mở, Will lập tức đi ra, thẳng tiến vào nhà họ Nguyễn.
Vừa tới cửa, Thẩm Trình đã thay đổi thái độ lạnh lùng trước đó với Khúc Chấn Sơ, cười nhẹ nhàng nói: “Anh Will, cô An đợi anh lâu rồi đó.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy câu này, con ngươi co lại, quả nhiên thấy Will đi vào như chốn không người, tiến thẳng vào biệt thự nhà họ Nguyễn.
Khúc Chấn Sơ trừng mắt nhìn cửa biệt thự nhà họ Nguyễn hồi lâu mà không có cách nào, ánh mắt u ám lại thâm trầm.
Thẩm Trình chú ý tới ánh mắt của anh, quay đầu nhìn anh, mỉm cười, sau đó quay người đi vào.
Khúc Chấn Sơ nghiến chặt răng, đứng tại chỗ, một lát sau mới bất mãn rời đi.
Đêm khuya.
Khúc Chấn Sơ lặng lẽ đi tới bên ngoài biệt thự nhà họ Nguyễn.
Trải qua mấy lần hành động trước, anh đã sớm nằm trong lòng bàn tay bố cục của nhà họ Nguyễn.
Anh thoải mái tránh thoát mấy tên vệ sĩ tuần tra bên ngoài, trực tiếp đi vào trong.
Xuyên qua rừng cây phong, tới bên ngoài phòng của An Diệc Diệp.
Lúc này đã là hai giờ sáng.
Nhưng mà trong phòng An Diệc Diệp vẫn thắp đèn.
Khúc Chấn Sơ nghi ngờ đi tới, lặng lẽ nhìn thoáng qua.
An Diệc Diệp đang ngồi trước bàn, cúi đầu, rất chăm chú, không biết đang làm gì.
Anh nhíu mày.
Sao muộn thế này rồi còn không ngủ?
Anh ngẫm nghĩ, bỗng gõ cửa một cái.
Tiếng thứ nhất An Diệc Diệp không nghe thấy, gõ ba tiếng liên tiếp, cuối cùng cô mới ngẩng đầu.
Khúc Chấn Sơ trực tiếp đẩy cửa ra, nghênh ngang đi vào.
“Anh đang làm gì thế?”
Ban đầu An Diệc Diệp còn tưởng bà Nguyễn hoặc là Thẩm Trình. Kết quả vừa nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mấy lần trước đó, lúc Khúc Chấn Sơ tới tìm cô, cô đều đã ngủ, hoàn toàn không biết gì.
Không ngờ Khúc Chấn Sơ có thể tránh được những vệ sĩ bên ngoài và camera của nhà họ Nguyễn mà đi thẳng tới phòng cô.
“Anh vào bằng cách nào?”
Khúc Chấn Sơ đi tới, nhớ tới chiều hôm nay Will tới, trong lòng vẫn còn bực bội.
“Cứ vậy đi vào.”
Khúc Chấn Sơ vừa nói vừa đi thẳng tới bên bàn đọc sách của An Diệc Diệp, rồi cúi đầu nhìn xuống.
An Diệc Diệp thấy hành động này của anh, thì sợ đến mức vội vươn tay cầm đồ trên bàn lên ngăn cản anh.
Thấy cô dè dặt như vậy, Khúc Chấn Sơ bỗng nhíu mày.
“Cô đang làm gì thế? Cho tôi xem với!”
Nhưng An Diệc Diệp không chịu buông tay.
“Không có gì…”
Khúc Chấn Sơ nhướng mày rồi nói tiếp: “Mấy ngày nay cô đi gặp Will à?”
An Diệc Diệp nghe xong thì ánh mắt bỗng lóe lên, một lúc sau cô mới gật đầu.
“Ừm, quả thật hai ngày nay tôi đã đi gặp Will.”
Khúc Chấn Sơ thở dài, vừa đoán đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
“Cô lại đi cầu xin anh ta rút đơn kiện?”
An Diệc Diệp gật đầu.
Khúc Chấn Sơ vươn tay ôm cô vào lòng ngay, rồi xoay người ngồi xuống ghế.