An Diệc Diệp tiến tới xem, phát hiện ra tấm hình Will cho cô nhìn lại là ảnh chụp nữ hoàng nước Anh.
Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Will.
“Không phải anh cho tôi nhìn dáng vẻ gốc của nó à?”
Will chỉ vào một điểm rất nhỏ trong hình.
“Cô nhìn kỹ đồ vật trên cổ của nữ hoàng đi.”
An Diệc Diệp hoang mang nhìn qua.
Chỉ thấy trên cổ của nữ hoàng có một sợi dây chuyền ánh vàng rất nhỏ.
Will tiếp tục nói: “Sợi dây chuyền này do lúc trước gia tộc tôi được phong, nữ hoàng nước Anh đã ban thưởng cho. Nhưng cách đây không lâu, tôi không cẩn thận làm vỡ.”
“Thật ra tôi vẫn chưa chính thức kế thừa tước vị, sau hai tháng nữa mới cử hành nghi thức. Đến lúc đó phải trưng bày sợi dây chuyền này ra.”
“Trước đó nữ hoàng cũng hỏi thăm tôi mấy lần, nhưng tôi tìm cớ lấp liếm cho qua. Bây giờ đến nghi thức thụ phong, nhất định phải lấy ra. Nếu như bị nữ hoàng phát hiện, chúng tôi đã làm hỏng thì bà ấy nhất định sẽ cực kỳ tức giận, thậm chí tước đi tước vị của tôi.”
An Diệc Diệp nhìn sợi dây chuyền trong hộp, vỡ vụn thành từng mảnh, cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng lúc này, trong đầu cô lại nghĩ tới một cách.
“Will, có lẽ tôi có thể giúp anh thử một chút, nhanh anh nhất định phải đồng ý với một điều kiện của tôi.”
Will ngạc nhiên nhìn cô, nhướn mày.
“Cái gì? Chỉ cần có thể sửa, tôi nhất định đồng ý!”
An Diệc Diệp cười nói: “Hủy tố cáo Khúc Chấn Sơ, từ bỏ lâu đài cổ.”
Nghe An Diệc Diệp nói vậy, Will nhíu mày, có hơi do dự.
Im lặng một lúc, cuối cùng anh ta mới nói: “Chỉ cần cô có thể sửa lại, tôi sẽ rút lui.”
“Không thành vấn đề.” An Diệc Diệp kích động nói.
“Nhưng mà.” Will lại nói: “Tôi còn có một điều kiện.
Hai tháng sau, tôi sẽ cử hàng nghi thức sắc phong, cô nhất định phải sửa xong trước lúc đó cho tôi.”
An Diệc Diệp bỗng nhíu mày lại.
Dây chuyền kiểu này là khó sửa nhất.
Sợi dây chuyền lúc trước của cục cảnh sát kia chỉ bị mẻ mất một đoạn, cô phải mất mấy tuần mới hoàn thành.
Mà cái bây giờ đã bị cắt thành mười mấy đoạn, sao có thể sửa xong trong thời gian ngắn như vậy được.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất.
Cô nghiến răng, gật đầu.
“Được, tôi đồng ý với anh.”
Trên mặt Will lập tức lộ ra nụ cười, kéo cô quay về luôn.
“Chúng ta còn chờ gì nữa, nhanh đi sửa nó thôi!”
Không ngờ, anh ta còn sốt ruột hơn cả An Diệc Diệp. Xem ra sợi dây chuyền này thật sự rất quan trọng đối với tước vị của anh ta.
An Diệc Diệp siết chặt cái hộp nhỏ trong tay.
Cô nhất định phải sửa xong sợi dây chuyền này!
Ngày đó sau khi về, An Diệc Diệp nhanh chóng hành động, đích thân hỏi ông Bành về vấn đề liên quan tới sửa dây chuyền.
Ông Bành nhìn sợi dây chuyền đó, lắc đầu.
“Cái này sao mà sửa xong trong hai tháng được? Cô bé, cháu trả lại cái này thôi, cho dù Khúc Chấn Sơ bị tốt cáo thì sao? Tên kia cũng đâu phải chưa từng bị vu cáo bao giờ?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Cháu thật sự rất lo tòa thành của anh ấy sẽ bị người ta lấy đi.”
Khúc Chấn Sơ từng nói, lâu đài cổ đó được sáng tạo nên do anh chờ cô gái kia hơn mười năm.
Nếu như quả thực bị lấy đi, anh nên làm sao?
Ông Bành thấy cô cố chấp như vậy, thở dài một hơi.
“Không còn cách nào rồi, nếu cháu muốn sửa, vậy ông sẽ giúp cháu.”
Nói xong, ông ta quay người về phòng sách tìm mấy bản tài liệu, đưa cho An Diệc Diệp.
“Về việc sửa kim loại, ông không quen lắm. Ông am hiểu việc sửa đồ sứ hơn. Nhưng trong viện bảo tàng có mấy thầy là chuyên gia trong việc này. Cháu đến chỗ đó, có lẽ có thể tìm được vài cách.”
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, bên trên có phương thức liên lạc của ba ông thầy.
“Vâng.”
Ngày hôm sau, cô vội vàng mang theo đồ chạy tới bảo tàng.
Đối phương nghe nói cô là do ông Bành giới thiệu, lập tức gọi người lên.
An Diệc Diệp nhìn ông lão gầy gò trước mặt, cẩn thận nói: “Chào ông, cháu là học trò của ông Bành.”
Người kia liếc cô một cái, khẽ gật đầu.
“Có chuyện gì không?”
An Diệc Diệp đưa cái hộp nhỏ trong tay ra.
“Cháu nhận được một sợi dây chuyền, muốn sửa nó. Thầy cháu nói ông ấy không am hiểu về phương diện này, cho nên bảo cháu tới thỉnh giáo ông.”
Người kia ngồi trên ghế, uống một ngụm trà, bình chân như vại nói: “Đưa tôi xem trước nào.”
An Diệc Diệp gật đầu, mở cái hộp nhỏ bằng ngón tay cái ra.
“Là cái này ạ.”
Đối phương nhíu mày, cẩn thận xích lại một chút. Nhìn những mảnh vỡ của dây chuyền trong hộp thì nhướng mày.
“Không sửa được đâu. Thứ này sửa cũng không có tác dụng gì, không bằng mua cái mới đi.”
An Diệc Diệp bất đắc dĩ cười khổ.
Đây là đồ mà nữ hoàng nước Anh tặng, sao có thể mua được một chiếc mới chứ. Thế thì Will cũng không cần sầu não như vậy.
Nhưng sợi dây chuyền này liên quan tới lâu đài cổ, An Diệc Diệp kiên định nói: “Cho dù thế nào cháu cũng phải mang nó đi sửa. Ông dạy cháu một chút đi.”
Ông thầy hít sâu một hơi, nhìn chăm chú An Diệc Diệp.
Đánh giá một lúc mới gật đầu.
“Sửa đồ kim loại và đồ sứ là hai phương pháp hoàn toàn khác biệt. Cô thật sự muốn thử à?”
“Vâng.”
Bắt đầu từ ngày đó, An Diệc Diệp bận rộn ra vào bảo tàng Hoàng Cung. Dưới sự giúp đỡ của ông thầy, đã học được không ít bản lĩnh của ông ấy.
Khúc Chấn Sơ đã không thấy An Diệc Diệp gần nửa tháng rồi.
Anh gọi điện cho An Diệc Diệp, đối phương chỉ vội vàng nói hai câu đã cúp máy luôn, không mò ra được rốt cuộc cô đang bận gì.
Nhịn hai hôm, cuối cùng anh tới nhà họ Nguyễn.