Anh ta nhanh chóng phản ứng lại rồi hỏi: “Chúng tôi nghe thấy rất rõ ràng giọng nói của Tiêu Nhĩ Giai trong đoạn ghi âm.”
Giọng điệu của Phùng Tấn rất thờ ơ.
“Đó là vì tôi uy hiếp Tiêu Nhĩ Giai, cô ấy bị tôi uy hiếp nên mới tới vách núi cùng tôi, là tôi đe doạ cô ấy nói với An Diệc Diệp.”
Mọi người đều sốc khi thấy sự thay đổi này, Phùng Tấn lại nói tiếp: “Người ra tay cuối cùng đẩy An Diệc Diệp xuống vực là tôi.”
Luật sư nghi ngờ nhìn hai người rồi hỏi: “Cô Tiêu, xin hỏi lời anh ta nói có phải sự thật không? Là anh ta đẩy An Diệc Diệp xuống vực ư?”
Tiêu Nhĩ Giai lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Đúng, là Phùng Tấn. Anh ta uy hiếp tôi, ép tôi phải đứng bên cạnh, cố ý khiến tôi và An Diệc Diệp cãi nhau, cuối cùng nhân lúc tôi không đề phòng, anh ta đã đẩy An Diệc Diệp xuống biển.”
Cô ta khóc không thành tiếng như thể chịu uất ức lớn lắm.
“Tôi cũng từng muốn tìm An Diệc Diệp về nhưng Phùng Tấn không cho tôi đi, anh ta đã dẫn tôi đi nơi khác.”
An Diệc Diệp không khỏi đứng lên, chỉ vào Tiêu Nhĩ Giai: “Là người đương sự, tôi biết rõ người đẩy tôi xuống là Tiêu Nhĩ Giai!”
Tiêu Nhĩ Giai lắc đầu, buồn thương lên tiếng: “An Diệc Diệp, tôi biết cô hận tôi, cô lấy Khúc Chấn Sơ thay tôi nên cô rất bất mãn. Nhưng cô cũng không thể hãm hại tôi như vậy, chỉ dựa vào lời nói một phía của cô, cô có còn bằng chứng gì nữa không?
Cho dù Phùng Tấn đã tự nhận lỗi, cô cũng phải kéo tôi xuống nước sao? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”
Nói rồi cô ta lại bật khóc.
Lúc này Phùng Tấn lại nói: “Không cần thẩm vấn nữa, tôi là hung thủ làm nên mọi chuyện, bắt tôi đi.”
Thẩm phán đau đầu nhìn họ.
Tuy trong ghi âm có giọng của Tiêu Nhĩ Giai, nhưng không có hình ảnh cụ thể, không thể kết tội.
Phùng Tấn đã nhận tội, trong bút ghi âm đồng thời có cả giọng của Phùng Tấn và Tiêu Nhĩ Giai, hai người họ đều có mặt ở hiện trường.
Mọi người nhìn sự thay đổi trước mặt mà mờ mịt.
An Diệc Diệp quýnh lên: “Không phải anh ta! Không phải anh ta! Tiêu Nhĩ Giai mới là người đẩy tôi xuống vực!”
Thẩm phán cau mày, giơ cây chuỳ trong tay lên gõ xuống để mọi người yên lặng.
Ông ta trầm giọng bảo: “Chúng tôi đã thảo luận, Phùng Tấn tự thừa nhận lỗi lầm của mình, và vì Tiêu Nhĩ Giai không đủ bằng chứng nên được phán không có tội.”
Sau đó có người tiến lên đưa Phùng Tấn đi.
Anh ta đột nhiên giãy giụa, Tiêu Nhĩ Giai tưởng anh ta đổi ý, trong lòng lập tức sợ hãi.
Không ngờ anh ta chỉ tiến lên, nói nhỏ vào tai cô ta: “Chăm sóc tốt con của chúng ta.”
Nói xong anh ta quay người, quả quyết đi theo cảnh sát.
Sau khi tất cả mọi người đều đi, Tiêu Nhĩ Giai mới nở một nụ cười mãn nguyện.
An Diệc Diệp nhìn cô ta: “Cô đối xử với người yêu cô như vậy à?”
Tiêu Nhĩ Giai lập tức lộ ra bộ mặt thật, cô ta nhìn An Diệc Diệp.
“Thế thì sao? Chỉ cần tôi sống sót là được, ai muốn vào tù chứ?”
Nói xong cô ta cởi bộ đồng phục tù nhân trên người, ném xuống đất, xoay người bước ra ngoài.
An Diệc Diệp nhíu mày, lấy lại bút ghi âm trong tay thẩm phán rồi xoay người đuổi theo ra ngoài.
Chính An Diệc Diệp cũng không ngờ Phùng Tấn sẽ đột nhiên ra mặt nhận mọi tội danh về mình.
Mà vì thế Tiêu Nhĩ Giai được tuyên bố trắng án.
Ngày được thả tự do, Tiêu Nhĩ Giai đắc ý bước ra khỏi toà án.
Cô ta đã hoàn toàn lãng quên Phùng Tấn.
Quay đầu nhìn An Diệc Diệp sau lưng, cô ta cười đắc ý.
“Thế nào? Có phải rất thất vọng không? Có phải cô chỉ mong bây giờ tôi bị bắt vào tù không?
Xin lỗi nhé, cô không nắm được điểm yếu của tôi đâu, từ bỏ đi.”
Nói xong cô ta đi đến bên đường, mở cửa chiếc xe đã đỗ sẵn ở đó rồi ngồi vào.
Dư Nhã Thiểm nhìn An Diệc Diệp vẫn đang đứng bên ngoài, hỏi: “Cô làm cách nào khiến cho Phùng Tấn nhận hết tội thế?”
“Tôi nói với anh ta là tôi mang thai rồi.”
Cô ta sờ bụng mình: “Aiya, trong này có một bé cưng, làm sao tôi vào tù được!”
Nói xong vẻ mặt Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên lạnh đi.
“Lần trước khi phá bỏ đứa con của anh ta, bác sĩ đã nói sau này tôi không thể có thai được nữa.
Tên ngốc kia thật sự tin tôi. Thôi bỏ đi, nếu không có anh ta thì bây giờ người ngồi tù đã là tôi rồi.”
Cô ta lấy kính râm ra đeo, duỗi hai tay.
“Bây giờ tôi lại tự do rồi!”
Khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội, nhưng cuối cùng vẫn để Tiêu Nhĩ Giai thoát tội, không ngờ cô ta lại có thể khiến Phùng Tấn chịu tội, vào tù thay mình.
An Diệc Diệp không hiểu sao Phùng Tấn lại sẵn sàng làm chuyện này?
Lẽ nào anh ta thật sự thích Tiêu Nhĩ Giai đến vậy?
Khúc Chấn Sơ nghe xong cũng gật đầu khẳng định: “Nếu là em thì anh cũng sẵn sàng ngồi tù thay em.”
An Diệc Diệp quay đầu nhìn anh, bất đắc dĩ bảo: “Nhưng tính chất khác nhau, bây giờ chúng ta đã mất chứng cứ duy nhất rồi, làm thế nào mới có thể khiến cô ta nhận tội đâu? Không thể để cô ta ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy được chứ?”
Khúc Chấn Sơ đưa tay đặt lên đầu cô, vuốt ve mái tóc xoăn mềm mại.
“Đừng lo lắng, vẫn có thể tìm thêm chứng cứ mà.”
Hai người đang nói thì quản gia lại vội vàng bước vào, trên tay còn cầm một tờ giấy của toà án.
“Cậu chủ, Will thật sự kiện cậu rồi!”
An Diệc Diệp vừa mới ra khỏi toà án, Khúc Chấn Sơ lại bị khởi tố.
Cô chợt cau mày.
“Will vẫn chưa từ bỏ à? Phán quyết này căn bản không thể thành lập, cho dù mở phiên toà cũng vô ích, sao anh ta còn cố chấp như vậy?”
Khúc Chấn Sơ mở ra, quả nhiên nhìn thấy thông báo của toà án.
Anh đọc thật kỹ rồi bảo: “Nếu anh ta muốn dùng pháp luật để giải quyết thì chúng ta giải quyết bằng luật pháp đi.”
Nhưng An Diệc Diệp lại nói: “Để em thử thuyết phục anh ta một lần nữa, nếu có thể thuyết phục anh ta rút đơn kiện thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Khúc Chấn Sơ nghe vậy, đột nhiên đưa tay kéo cô lại.
“Em lại định ra ngoài với anh ta nữa à?”
Thấy vẻ cảnh giác của anh, An Diệc Diệp dở khóc dở cười.
“Như vậy mới có cách khiến anh ta rút đơn kiện, chúng ta cũng không thể ra toà thật được, phải không?”
Khúc Chấn Sơ bất mãn: “Cũng không phải anh chưa ra toà bao giờ.”
Nghe anh nói vậy, An Diệc Diệp mới nhớ ra.
Anh là người thường xuyên bị kiện, cũng là người thường xuyên kiện người khác, hơn nữa lần nào cũng an toàn trở về.
“Ra toà cũng không tốt, em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ta. Nếu anh không yên tâm thì có thể đi cùng em.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy câu này mới thả lỏng.
“Được, anh đi cùng em.”