Dưới sự xúi giục của Tiêu Nhĩ Giai, Phùng Tấn đã âm thầm lẻn vào lâu đài của Khúc Chấn Sơ, muốn lấy trộm chiếc bút ghi âm.
Nhưng anh ta tìm khắp nơi cũng không thấy, sau khi thất bại, anh ta chỉ đành phải ra về tay trắng.
“Dù không tìm thấy bút ghi âm trong lâu đài, nhưng anh đã thấy Khúc Chấn Sơ đưa nó cho An Diệc Diệp.” Phùng Tấn nói.
Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy thì cau mày.
“Nhưng bây giờ cô ta đang ở nhà họ Nguyễn, được canh gác nghiêm ngặt, chúng ta không thể vào được.”
Hai người lo lắng chờ đợi, họ dám lẻn vào lâu đài chứ không dám vào nhà họ Nguyễn.
Khi đang không biết phải làm sao thì chưa đầy hai ngày sau, An Diệc Diệp chủ động ra khỏi nhà họ Nguyễn, qua đêm ở trạm thu nhận.
Vừa biết tin này, Tiêu Nhĩ Giai lập tức báo cho Phùng Tấn, quyết định hành động lần nữa.
Cô ta hạ quyết tâm lần này phải giải quyết cho xong mọi chuyện, lặng lẽ vào trạm thu nhận với Phùng Tấn.
Nơi này hầu như chẳng có người trông coi, nhân viên bảo vệ cũng đang ngủ.
Hai người dễ dàng vào được rồi đến phòng của An Diệc Diệp.
Phùng Tấn cẩn thận mở cửa, đi vào thì thấy giường hơi phồng lên, chắc An Diệc Diệp vẫn đang ngủ.
Họ liếc nhìn nhau, sau đó chia nhau tìm bút ghi âm.
Tìm một lúc, Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘tách’!
Trước mặt lập tức sáng lên.
Cả hai người đều sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn lên thì thấy An Diệc Diệp đang đứng ở cửa.
Trên tay cô còn cầm thứ mà họ đang tìm.
An Diệc Diệp đung đưa cây bút ghi âm trong tay.
“Các người đến tìm thứ này?”
Khi phát hiện có người lẻn vào lâu đài của Khúc Chấn Sơ, An Diệc Diệp đã cảnh giác hơn.
Ai sẽ mạo hiểm vào lâu đài để ăn trộm?
Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn là khả năng lớn nhất.
Sau khi mở rộng phạm vi, kiểm tra các camera xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Phùng Tấn.
An Diệc Diệp đã lập một cái bẫy, cố ý dẫn họ ra ngoài.
An Diệc Diệp vừa dứt lời, sau lưng liền có mấy người xông vào bao vây Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn.
Những người này đều đã được đào tạo bài bản, họ là vệ sĩ được nhà họ Nguyễn thuê tới.
Trước đây bà Nguyễn đã nói cô có thể thoải mái sử dụng nhân lực và thế lực của nhà họ Nguyễn, nhưng An Diệc Diệp chưa sử dụng bao giờ.
Mãi cho đến hai ngày trước, cô mới bảo quản gia gọi vài người tới.
Bốn vệ sĩ nhanh chóng bao vây Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn, bước lên bắt hai người họ.
Thấy không còn đường thoát, mắt Phùng Tấn loé lên tia hung dữ, anh ta đột nhiên rút dao găm ra lao tới.
Sau đó anh ta giao đấu với mấy người vệ sĩ.
Một tay anh ta giữ lấy một người, chết cũng không cho họ di chuyển.
Anh ta hét lên với Tiêu Nhĩ Giai: “Nhĩ Giai! Mai đi đi! Mau lên!”
Mấy người xúm lại thành vòng tròn, Tiêu Nhĩ Giai hoảng loạn nhìn anh ta, vội vàng chạy ra ngoài.
Khi đang ngang qua An Diệc Diệp, đột nhiên cô ta nhìn thấy trong tay cô vẫn cầm cây bút ghi âm, trong mắt cô ta loé lên một tia độc ác.
Cô ta tạm dừng ý định chạy trốn, cướp cây bút ghi âm trên tay An Diệc Diệp, ném xuống đất rồi giẫm nát.
Vì hành động nhỏ này mà cô ta bị chậm lại, mấy vệ sĩ nhanh chóng lao tới, túm lấy cô ta.
Nhưng lúc này Tiêu Nhĩ Giai lại cười sằng sặc chẳng thèm quan tâm.
“Bắt đi, bắt đi, các người làm gì được tôi? Không có bằng chứng, các người không làm gì được tôi cả!
An Diệc Diệp, cô không ngờ tới đúng không? Khó khăn lắm cô mới để lại được chứng cứ nhưng lại bị phá hỏng mất rồi. Cô có thể làm gì được tôi?”
Mặt An Diệc Diệp sầm xuống, cô nhìn chằm chằm Tiêu Nhĩ Giai đang cười điên cuồng trước mặt một lúc.
Sau đó cô quay người nói với những người khác: “Đưa họ đến đồn cảnh sát trước đi.”
Phùng Tấn từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, trên người đầy vết thương.
Ngay cả An Diệc Diệp cũng nhìn ra được, vừa rồi anh ta liều mạng để cho Tiêu Nhĩ Giai rời đi.
Ngày hôm sau.
An Diệc Diệp kiện Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn tội giết người.
Hai người vẫn luôn chạy trốn lúc trước cuối cùng cũng bị tóm gọn.
Trên toà, hai người không chút lo lắng, thậm chí Tiêu Nhĩ Giai còn có vẻ đắc ý.
Bởi vì cô ta biết An Diệc Diệp đã không còn bằng chứng nữa, không thể nói lại cô ta.
Thẩm phán vừa hỏi, cô ta đã nói thẳng: “Tôi không biết An Diệc Diệp, không biết cô ta là ai, cũng không có tranh chấp gì thì sao phải giết cô ta?”
Luật sư bên phía An Diệc Diệp yêu cầu cho xem đoạn ghi âm trước đó được đồn cảnh sát cất giữ, nhưng lúc này mới phát hiện đoạn ghi âm đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đoạn ghi âm là bằng chứng kết tội duy nhất, bây giờ ở đồn cảnh sát cũng không có bản sao lưu, chỉ còn bản trong tay An Diệc Diệp.
Thẩm phán nhìn về phía An Diệc Diệp rồi hỏi: “Xin hỏi có còn bằng chứng khác không? Nếu không có thì tội danh của hai người này không thể thành lập.”
Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy thì mỉm cười hài lòng.
“Cô ta không có, cô ta không có gì cả!
Bởi vì tôi còn không quen người này, không qua lại gì với cô ta thì sao có thể để lại chứng cứ?”
An Diệc Diệp đứng dậy, nhìn Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn đã mặc đồng phục tù nhân, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Nhìn vẻ mặt này của cô, trong lòng Tiêu Nhĩ Giai hoảng sợ, cảm thấy hơi bất an.
Cô ta hồi hộp nhìn An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn thẩm phán, đáp: “Có, trong tay tôi có bút ghi âm lúc đó.”
Mấy người trên toà đều nghi ngờ nhìn nhau, không phải bút ghi âm lúc trước đã bị phá hỏng, không thể khôi phục nữa sao?
Tiêu Nhĩ Giai nghe thế thì hét lớn.
“Không thể nào! Rõ ràng bút ghi âm đã bị hỏng, rõ ràng là tôi…”
Cô ta nói được một nửa thì thấy An Diệc Diệp lấy ra một chiếc bút ghi âm màu bạc từ túi áo.
Giống hệt cái cô ta đã giẫm nát lúc trước!
Cô ta mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía đó.
“Thế này là thế nào?”