Dư Nhã Thiểm phản bác: “Ban đầu là cô và Phùng Tấn đẩy cô ta xuống vực, dù không chết thì các cô cũng bị khép tôi mưu sát không thành, đến lúc đó vẫn phải ngồi tù!”
Một tia sáng hung tợn loé lên trong mắt Tiêu Nhĩ Giai.
“Ai sẽ nghe lời nói một phía của cô ta?”
Dư Nhã Thiểm lạnh lùng nhìn người trước mặt. Đúng là một kẻ ngu ngốc, nếu không vì cần ả đối phó với An Diệc Diệp, cô ta cũng lười nói chuyện với ả.
Cô ta lên tiếng: “Cô không nghĩ tới đúng không, trong tay anh ta có bút ghi âm, ghi lại cuộc trò chuyện của các cô lúc đó. Nếu không cô nghĩ tại sao Khúc Chấn Sơ lại cho người tìm cô suốt như vậy?”
Tiêu Nhĩ Giai sửng sốt, cô ta hoàn toàn không biết gì về chuyện bút ghi âm.
Kể từ khi biết mình bị truy nã, cô ta chạy trốn khắp nơi, thậm chí còn không dám nghe ngóng vì sợ bị phát hiện.
Cô ta cau mày trầm tư.
“Vậy tôi nên làm gì?”
Dư Nhã Thiểm đáp: “Cách tốt nhất bây giờ là ăn trộm cây bút ghi âm đó rồi cô cắn trả một phen, chết cũng không chịu thừa nhận, như vậy không ai có thể làm gì được cô.”
Tiêu Nhĩ Giai ngờ vực: “Anh ta không đưa bút ghi âm cho cảnh sát à?”
“Đưa rồi, nhưng chỉ là tệp đính kèm. Tôi có thể huỷ dữ liệu của các cô giúp, vậy chỉ còn lại cây bút ghi âm trong tay Khúc Chấn Sơ thôi.”
Cô ta nhìn Tiêu Nhĩ Giai, nhỏ giọng bảo: “Đây là cơ hội cuối cùng, nếu cô không nắm chắc thì sau này sẽ không còn nữa đâu.”
Nhưng Tiêu Nhĩ Giai vẫn hơi do dự.
“Cô muốn tôi lẻn vào lâu đài lấy trộm bút ghi âm từ tay Khúc Chấn Sơ? Sao có thể?”
Ai cũng biết lâu đài của Khúc Chấn Sơ được bảo vệ nghiêm ngặt, không thể vào được.
Dư Nhã Thiểm nhún vai, xoè tay: “Đây là cơ hội duy nhất, chỉ xem bây giờ cô định làm thế nào thôi.”
Đúng vậy, cô ta sống cuộc sống chật vật như bây giờ đủ rồi.
Tiêu Nhĩ Giai cau chặt mày suy nghĩ: “Tôi có thể bảo Phùng Tấn… làm.”
“Chính là người đàn ông vẫn luôn đi theo cô đó hả?”
Tiêu Nhĩ Giai gật đầu.
“Anh ta rất nghe lời tôi, tôi nói gì anh ta cũng sẽ đồng ý.”
Nói xong cô ta đứng dậy, quay người định đi tìm người.
Đi được hai bước, cô ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Dư Nhã Thiểm.
“Sao cô lại giúp tôi?”
Tiêu Nhĩ Giai chậm rãi đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt của mình, nghiến răng đáp:
“Nơi này từng có một vết sẹo do An Diệc Diệp mà có, cả đời này tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô ta.”
Tiêu Nhĩ Giai gật đầu, ngay sau đó quay trở lại tìm Phùng Tấn bảo anh ta ra mặt đi trộm bút ghi âm.
Ở bên kia, Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp đang cùng nhau ăn cơm.
Sau vài ngày liên lạc, cuối cùng An Diệc Diệp cũng không cần phải ngày nào cũng mang theo thuốc dạ dày nữa.
Sau khi ăn xong, cô không nhịn được tò mò hỏi: “Vẫn chưa tìm được Tiêu Nhĩ Giai ạ?”
Khúc Chấn Sơ lắc đầu.
“Anh đã gây áp lực để cảnh sát đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm tung tích của Tiêu Nhĩ Giai rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin gì.”
Anh cau mày nghi ngờ bảo: “Dường như đối phương có khả năng phản trinh sát rất cao.”
An Diệc Diệp suy nghĩ: “Không phải Tiêu Nhĩ Giai có khả năng phản trinh sát, mà là đi theo người đàn ông bên cạnh cô ta.”
Từ lần đầu tiên An Diệc Diệp nhìn thấy Phùng Tấn đã biết người đàn ông này chắc chắn không đơn giản.
Hơn nữa anh ta lại trung thành với Tiêu Nhĩ Giai, sẵn lòng làm rất nhiều điều cho cô ta.
Cô chợt nhớ ra bèn hỏi: “À đúng rồi, anh vẫn giữ bút ghi âm chứ?”
“Vẫn trong tay anh.”
An Diệc Diệp vội nói: “Không phải anh nên giao cho cảnh sát à? Trong đó có cuộc đối thoại giữa em và hai người họ, có thể dùng làm bằng chứng.”
“Anh đã sao chép một bản đính kèm gửi cho cảnh sát rồi, anh không nỡ giao cây bút ghi âm này ra.”
An Diệc Diệp mở to mắt nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ đáp: “Đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà vợ tặng anh, sao có thể tuỳ tiện đưa cho người khác?”
Mặt An Diệc Diệp nóng lên, cô quay đầu nhìn đi nơi khác, không nhìn anh nữa.
“Chỉ mang đi làm bằng chứng thôi, khi nào xong việc sẽ trả lại mà.”
“Vậy cũng không được, nhỡ đâu họ lại làm hỏng mất.”
Anh đang nói thì quản gia cau mày bước vào.
“Cậu chủ, hình như đêm qua có người lẻn vào lâu đài.”
Khúc Chấn Sơ vừa nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn ông ta.
Quản gia nói: “Người làm vườn nói phát hiện dấu chân ở sân sau, mà trước đó không có.”
“Xem camera chưa?”
“Xem camera thì không thấy ai, nhưng tôi vẫn hơi lo.”
Khúc Chấn Sơ quay người lên lầu, đi thẳng đến phòng làm việc của mình.
Anh vừa mở cửa, đôi mắt sắc bén đã liếc quanh căn phòng.
An Diệc Diệp vội vàng đi theo.
“Sao vậy anh?”
Khúc Chấn Sơ trả lời: “Có người tới tìm đồ.”
An Diệc Diệp cau mày suy nghĩ, sau đó nói: “Khúc Chấn Sơ, anh đưa bút ghi âm cho em.”
Sau khi An Diệc Diệp rời khỏi lâu đầu, Khúc Chấn Sơ đưa cô ra ngoài.
Hai người đứng ở ven đường, Khúc Chấn Sơ mới thận trọng lấy bút ghi âm từ trong túi áo ra, đưa cho An Diệc Diệp.
“Em cẩn thận một chút.”
An Diệc Diệp thấy thế thì ngạc nhiên: “Anh vẫn luôn mang theo bên người sao?”
Khúc Chấn Sơ cười đáp: “Đương nhiên rồi.”
Nói xong anh lại dặn dò: “Em cẩn thận một chút, đây là thông tin duy nhất, đừng để bị trộm mất.”
“Em biết rồi.”
An Diệc Diệp gật đầu với anh, ngồi lên xe của nhà họ Nguyễn, chầm chậm rời đi.
Sau khi Khúc Chấn Sơ cũng rời đi, một người bước ra từ khu rừng bên cạnh.
Anh ta nhìn theo hướng An Diệc Diệp đi, nhíu mày.