Lúc này Khúc Chấn Sơ xông về trước, đứng che trước mặt bà ta, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Chiêu trước mặt.
“Cút khỏi đây ngay! Lâu đài cổ này mãi mãi không chào đón bà!”
Thẩm Thanh Chiêu kinh ngạc tột độ nhìn Khúc Chấn Sơ, không ngờ anh lại nói thẳng những lời này trước mặt bà ta như vậy.
Bỗng dưng, bà ta cười lạnh một tiếng.
“Sau này không biết lâu đài này sẽ thuộc về ai đâu. Bây giờ cậu nói ra những lời này có vẻ hơi sơm thì phải!”
Lúc này, Khúc Diên Nghị bước từ cửa vào, cười nói.
“Con tin anh trai nhất định có thể giữ được tòa lâu đài cổ này.”
Thẩm Thanh Chiêu thấy Khúc Diên Nghị lúc này mà còn nói đỡ cho Khúc Chấn Sơ thì khó chịu nói: “Diên Nghị, rốt cuộc, con đứng về bên nào?”
“Đương nhiên là đứng về bên đúng rồi.” Khúc Diên Nghị nói.
Sau khi nói xong, cậu ta mỉm cười liếc nhìn An Diệc Diệp.
“Tôi sẽ dẫn mẹ tôi rời đi trước, hẹn gặp lại lần sau. Tôi có rất nhiều lời muốn nói với cô đấy.”
Nhưng An Diệc Diệp lại nhíu mày.
“Nhưng tôi lại không có bất kỳ lời nào muốn nói với cậu.”
Khúc Diên Nghị cũng không tức giận, mỉm cười kéo Thẩm Thanh Chiêu bước ra ngoài cùng cậu ta.
Khúc Kiều đi chậm một bước, ông ta nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Con phải cẩn thận một chút. Nếu thật sự không giữ được, con có thể dọn về nhà họ Khúc.”
Khúc Chấn Sơ không thèm nhìn ông ta, chỉ lạnh lùng nói: “Không cần, dù tôi có lưu lạc đầu đường xó chợ, tôi cũng sẽ không bước vào ngôi nhà kia.”
Sắc mặt Khúc Kiều nhất thời đanh lại nhưng cũng không nói gì chỉ là xoay ngoài đi thẳng.
Sau khi đám người đó rời đi, An Diệc Diệp mới hỏi: “Bọn họ tới làm gì?”
“Chia một chén canh.” Khúc Chấn Sơ trả lời qua loa.
Anh nói xong thì quay đầu nhìn An Diệc Diệp, trong mắt đã mang theo ý cười.
“Nhớ tôi như thế à? Mới cách mấy ngày đã đến tìm tôi rồi.”
Anh Diệc Diệp bất đắc dĩ nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng đùa giỡn được à?”
Khúc Chấn Sơ thờ ơ nói: “Tòa lâu đài này chỉ có thể là của tôi, tôi còn đợi tặng người khác đấy.”
Là muốn tặng cho người mà anh đã chờ đợi suốt mười hai năm sao?
An Diệc Diệp nhíu mày, trong lòng hơi xót xa.
Hóa ra là do mình lo chuyện bao đồng.
“Nếu anh đã nắm chắc như vậy thì tôi về trước đây.”
Cô xoay người vừa định rời đi thì Khúc Chấn Sơ duỗi tay ra kéo lại.
“Chờ đã. Ở lại ăn cơm với tôi được không?”
An Diệc Diệp nghe được câu này đột nhiên nhớ tới bữa ăn ngày hôm qua kia, Dường như Khúc Chấn Sơ là muốn thực hiện sự nghiệp vỗ béo cô tới cùng.
Cô thoáng do dự, vừa định từ chối liền bị Khúc Chấn Sơ dứt khoát kéo vào.
“Cô đã đến đây rồi thì cũng đừng hòng bỏ chạy. Bây giờ, một là ngồi ở đây đợi một lát, hai là ra sân chơi, chờ lát nữa đến giờ trở lại ăn cơm.”
An Diệc Diệp nghe giọng điệu của anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Cô ngẩng đầu muốn phản bác, còn chưa kịp nói gì thì Khúc Chấn Sơ đã cúi đầu hôn lên trán cô.
“Ngoan nào.”
Động tác của An Diệc Diệp cứng đờ, cô chậm rãi cúi đầu, cho đến khi lời phản bác trên môi biến mất, cô mới lẩm bẩm một câu.
“Rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
Sau đó ngoan ngoãn xoay người bước ra ngoài.
Diện tích vườn hoa xung quanh tòa lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ rất lớn, rộng đến mấy trăm mét vuông.
An Diệc Diệp đi dạo một vòng đã hơn nửa tiếng.
Cô vẫn muốn quay về xem thử, vừa bước tới cửa thì bị quản gia chặn lại.
Quản gia cười híp mắt nói với cô: “Cô An, thời gian vẫn còn sớm, cô đi dạo thêm một lát nữa đi.”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Tôi hơi mệt, muốn vào trong nghỉ ngơi một lát.”
“Vậy cô An hãy ngồi ở xích đu bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
Rõ ràng quản gia không muốn cô đi vào, kiên quyết chặn ở cửa.
“Rốt cuộc Khúc Chấn Sơ đang làm gì bên trong? Tôi muốn vào xem.”
Quản gia nôn nóng giang hai tay ra, chặn cửa lại.
“Vẫn chưa được. Cậu chủ bảo tôi đợi ở đây không cho cô vào. Cô An à cô đừng khiến tôi khó xử.”
Quản gia bày ra vẻ mặt muốn khóc, vô cùng đáng thương.
An Diệc Diệp thật sự hết cách, chỉ đành xoay người rời đi.
An Diệc Diệp lại đi dạo sân trước một hồi, đột nhiên thấy dì làm bếp đang trò chuyện với người làm vườn cách đó không xa, cô ngạc nhiên đi tới.
“Dì nấu bếp, không phải dì đang nấu cơm trong bếp sao?”
Dì nấu bếp quay đầu nhìn cô, trên mặt cười tươi rói.
“Hôm nay cậu chủ cho tôi nghỉ phép.”
An Diệc Diệp nghi ngờ nhìn dì nấu bếp.
Hôm nay dì nấu bếp nghỉ phép, vậy ai sẽ nấu cơm?
Cô nhíu mày nhớ lại bộ dáng của Khúc Chấn Sơ, còn cảnh tượng khăng khăng không cho cô vào cửa của quản gia lúc nãy, trong đầu bỗng mơ hồ đoán được gì đó.
Chắc không phải Khúc Chấn Sơ nấu cơm đó chứ?
Người đàn ông ngay cả nấu nước cũng không biết, có thể nấu cơm được sao?
An Diệc Diệp đột nhiên lo lắng, muốn đi vào xem có phải thật không.
Nhưng quản gia vẫn một mực chặn ngay ở cửa không cho cô vào.