Nói xong, liền chuyển chủ đề câu chuyện sang pháo đài cổ.
Will lần này không nhiều lời mà chỉ lấy từ ngực ra một tấm ảnh, đặt trước mặt An Diệc Diệp.
“Tòa pháo đài cổ này là của ông nội tôi để lại.”
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn và thấy địa điểm trong bức ảnh đen trắng đúng thực là pháo đài cổ.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng có một chút khác biệt giữa hai cái nhưng nhìn chung thì rất giống nhau.
Trước lâu đài, có một người đàn ông đứng chống gậy.
Người đàn ông mặc bộ vest đen và đội mũ dạ, rất lịch lãm, nhìn vào máy ảnh, khẽ mỉm cười.
Will ở bên cạnh tiếp tục nói: “Đây là ông nội của tôi. Trước khi chết, ông ấy từng yêu cầu tôi quay lại đây để lấy lại pháo đài cổ.”
Nói xong, anh ta ngước nhìn người quản gia trước mặt.
“”Nhưng tôi không ngờ rằng lâu đài cổ của ông nội đã bị phá hủy, không những thế người ta còn tự mình xây một tòa kiến trúc khác bên trên khu đất.
Nhìn thoáng qua pháo đài cổ hiện tại, trong lòng Will càng bất mãn hơn.
Quản gia nghe thấy vậy đang định lên tiếng thì An Diệc Diệp đã giơ tay cản lại.
Cô quay lại nhìn Will với một nụ cười phớt trên môi.
“Anh Will, năm đó sau khi ông nội anh rời khỏi thì tòa pháo đài cổ này đã bị một số người đập phá, chỉ còn lại một bức tường thành đổ nát. Nếu anh không tin, có thể lên mạng tra thông tin, có lẽ vẫn còn ảnh chụp năm đó đấy.”
“Từ đó đến nay đã gần trăm năm, sau đó cải cách ruộng đất trong nước quy hoạch lại, nơi này cũng bị tịch thu.”
“Hiện tại chủ của pháo đài cổ này chính là Khúc Chấn Sơ, anh ấy đã mua lại đống đổ nát của lâu đài này cách đây vài năm, cho nên theo quan điểm pháp lý, anh ấy thực sự là chủ sở hữu của lâu đài.”
Will nghe thấy thế liền mở to hai mắt nhìn.
“Sao có thể sung công khi chưa có được sự đồng ý của chủ chứ? Đất nước các người xử lý đồ của người khác như vậy sao?”
Quản gia cuối cùng cũng không nhịn được nữa, càng bất mãn hơn: “Năm đó các xâm chiếm đất nước chúng tôi có được chúng tôi đồng ý không?”
Câu này lập tức khiến cả phòng khách yên lặng.
Trên gương mặt Will lộ rõ một chút bất mãn cùng xấu hổ, mặc dù gia tộc của anh ta không tham gia vào hoạt động lần đó nhưng tựu trung lại thì cũng là đất nước của anh ta.
Một lát sau anh ta mới chậm rãi nói với An Diệc Diệp.
“Tôi đại diện cho đất nước mình, trịnh trọng xin lỗi các người chuyện năm đó.”
“Nhưng ông nội tôi trước khi chết đã bảo tôi nhất định phải lấy lại tòa pháo đài cổ này. Cho nên rất xin lỗi, anh Khúc mà các người nói không thể tiếp tục ở lại đây, mời anh ấy nhanh chóng dọn ra khỏi nơi này.”
“Không bao giờ có chuyện đó!”