Người của hai bên giằng co với nhau trong sân, không ai chịu nhường ai.
Quản gia sốt ruột nhìn về phía cổng, đến bây giờ mà cậu chủ vẫn chưa về, bọn họ sắp cản không được rồi!
Đám người này cứ đi xồng xộc vào, còn luôn miệng nói cái gì mà lâu đài cổ là của anh ta.
Xùy! Lâu đài cổ này là do cậu chủ đích thân kêu người xây dựng ra, muốn tặng cho cô An.
Sao có thể là của anh ta được?
“Cậu trai à, hiện tại cậu Khúc không có mặt ở lâu đài cổ, có chuyện gì thì sau này lại đến, tự tiện xông vào nhà người khác ở nước chúng tôi là trái pháp luật!”
Will kích động quơ quào tay chân.
“Không! Đây là di sản do ông nội của tôi để lại! Tôi muốn thu hồi nó! Các người lại còn dám phá bỏ lâu đài của ông nội tôi! Đúng là quá đáng!”
Quản gia cũng không biết ông đã giải thích với anh bao nhiêu lần rồi.
“Cậu trai à, trước khi bị cậu Khúc mua lại, nơi này cũng đã bị người phá phách đốt trọi, không còn thứ gì cả, chỉ để lại vài bức tường đổ nát.”
“Là cậu chủ đích thân tìm người xây dựng lại lâu đài cổ, đương nhiên cũng là của cậu ấy!”
Will nhíu mày.
“Sao anh ta có thể tự ý đụng vào đồ đạc của người khác khi chưa được chủ nhân đồng ý như thế!”
Quản gia cũng lười đi giải thích với anh, ông không thể giải thích cho anh ta hiểu được, đành phải gọi mấy người bảo vệ đến.
“Mời anh ta đi ra ngoài.”
Will nghe thế càng thêm tức giận.
“Sao mấy người lại có thể làm như thế! Không chỉ chiếm đoạt tài sản của người khác, lại còn muốn đuổi người đi!”
Quản gia nhíu mày, đúng là gặp phải người không chịu nói lý thì cho dù có giải thích như thế nào người ta cũng sẽ không chịu hiểu.
Lúc người của hai bên sắp sửa đánh nhau, chiếc xe chở An Diệc Diệp lại từ ngoài cửa từ từ đi vào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy cửa xe mở ra, An Diệc Diệp từ bên trong bước ra.
Quản gia vừa nhìn thấy cô, sợ đến mức trợn to hai mắt!
Tuy lúc trước ông nghe nói An Diệc Diệp đã quay về, nhưng không ngờ cô lại xuất hiện trước mặt bọn họ nhanh như thế.
Quản gia và nữ đầu bếp suýt chút nữa đã lao lên ôm cô, vỡ òa vì hạnh phúc.
Nhưng bọn họ vẫn có chút dè dặt đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cô.
An Diệc Diệp đi vào cùng mọi nhà, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh giống hệt như trước khi cô rời đi thì không khỏi xúc động trong lòng.
Côi quay sang hỏi quản gia đứng gần đó: “Khúc Chấn Sơ đâu?”
Quản gia nhỏ giọng trả lời: “Cậu Khúc ở công ty đến nay chưa về, chúng tôi đã thông báo rồi, chắc cậu ấy lại bị mắc kẹt bởi công việc.”
Thấy Khúc Chấn Sơ không ở nhà, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy nhẹ nhõm khi vào nhà.
Vừa ngồi xuống, cô bếp đã mang trà bánh lên, cười tủm tỉm nhìn cô.
“Cô An, gần đây cô có khỏe không?”
“Tôi khỏe lắm, cám ơn.”