“Cô chủ, Dư Nhã Thiểm đang ở bên ngoài, nói muốn gặp cô.”
An Diệc Diệp nghe thấy cái tên này thì hơi ngạc nhiên ngẩng đầu.
Cô ta tới đây làm gì?
Cô nhíu mày rồi lắc đầu đáp.
“Tôi không muốn gặp cô ta.”
Nhưng quản gia lại nói: “Cô ta còn dẫn theo mấy đứa nhỏ.”
An Diệc Diệp càng khó hiểu hơn.
Rồi quản gia đưa một tấm hình cho cô nói: “Cô ta nói, chỉ cần cô xem xong tấm hình này thì sẽ đi gặp cô ta.”
An Diệc Diệp nhận lấy tấm ảnh, cô vừa nhìn thấy rõ nó đã nhất thời trợn tròn mắt.
Đây là ảnh Dư Nhã Thiểm chụp chung với mấy đứa trẻ.
Đưa mắt nhìn sang, không ngờ mấy đứa nhỏ kia toàn là trẻ nhỏ được cô nhi viện Thần Hi nuôi nấng!
Lúc trước bởi vì Dư Nhã Thiểm nên cô nhi viện Thần Hi mới bị cháy, ngay cả viện trưởng cũng chết trong trận hỏa hoạn đó.
Mà hiện tại, Dư Nhã Thiểm lại tìm được mấy đứa bé kia!
Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?
An Diệc Diệp nhìn mấy tấm ảnh trong tay, một lúc sau, cuối cùng mới đồng ý.
“Cho cô ta vào.”
Quản gia gật đầu, xoay người rời đi.
Sau một lúc, An Diệc Diệp thấy Dư Nhã Thiểm nắm tay hai đứa nhỏ đi vào.
Đúng là mấy đứa bé được nhận nuôi trong cô nhi viện, An Diệc Diệp nhíu mày lại.
Hai đứa nhỏ ngây thơ để mặc cho Dư Nhã Thiểm nắm tay dắt đi, vừa nhìn thấy An Diệc Diệp lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Chị Diệc Diệp!”
Lúc trước khi còn ở cô nhi viện, hai đứa nhỏ này rất thân với An Diệc Diệp, vừa nhìn thấy cô đã buông tay Dư Nhã Thiểm ra chạy đến.
An Diệc Diệp khom người, ôm hai đứa bé vào lòng.
“Sao hai đứa lại đến đây?”
Tiểu Đậu cọ nhẹ lên vai An Diệc Diệp, quay đầu chỉ vào Dư Nhã Thiểm ở phía sau.
“Chị Dư dẫn bọn em đến.”
Thật ra lúc trước khi ở cô nhi viện, Dư Nhã Thiểm cũng không thân thiết với bọn nhỏ.
Cho dù mấy đứa nhỏ chủ động nói chuyện với cô thì cũng chỉ nhận được những lời mắng chửi.
Nếu không phải lần này cô nói sẽ dẫn bọn nhỏ đi tìm An Diệc Diệp, bọn nhỏ cũng sẽ không đến.
An Diệc Diệp nghe thế, ngẩng đầu nhìn Dư Nhã Thiểm.
Xem ra cô ta biết cô sẽ không gặp cô ta, mới cố ý dẫn theo bọn nhỏ đến.
Cô vẫy tay với hai đứa nhỏ nói: “Lại chỗ chị này.”