Đây là món quà đầu tiên mà Khúc Chấn Sơ từng tặng cho cô.
Khúc Chấn Sơ nhìn cô rồi nói tiếp: “Đây là món đồ đầu tiên của viện bảo tàng này.”
An Diệc Diệp do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được.”
Khúc Chấn Sơ nở nụ cười mê hoặc, rồi nắm tay cô đi lên bậc thang, đi vào viện bảo tàng.
Viện bảo tàng vẫn chưa chính thức mở cửa, nhưng bên trong đã trang trí hoàn tất rồi.
Khác với mấy bảo tàng khác, bố trí trong căn phòng trước mặt càng ấm áp hơn.
Ánh sáng ấm áp bao trùm cả căn phòng, Khúc Chấn Sơ dẫn cô đi qua đại sảnh, rồi đi tới trước một quầy hàng, đưa chiếc hộp trong tay cho cô.
An Diệc Diệp từ từ hít sâu một hơi, cẩn thận lấy chặn giấy bằng đá Điền Hoàng ở bên trong ra, để lên quầy.
Hai người mở hộp bảo hiểm ra, ánh đèn chiếu xuống, xuyên qua miếng ngọc trong suốt, phát ra ánh sáng hơi ngả vàng, trông vô cùng rực rỡ mà không chói lóa.
Khúc Chấn Sơ đứng sau lưng, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
“Cảm ơn cô.”
“Nếu vợ tôi còn sống, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”
Ngón tay An Diệc Diệp khẽ run lên, lại nghe thấy Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Đây là quà tôi tặng cô ấy, chặn giấy và thư viện đều là của cô ấy. Đầy là kho tàng của cô ấy.”
Từ khi ra khỏi viện bảo tàng, trong lòng An Diệc Diệp luôn rối bời.
Thỉnh thoảng sẽ nhớ lại hình ảnh hai người từng ở bên nhau, hoặc lúc cô rơi xuống biển.
Nhưng cô chưa kịp nắm rõ manh mối, thì Will đã gấp gáp tìm tới cửa.
An Diệc Diệp đành phải bình ổn tâm trạng của mình, rồi dẫn anh ta đi gặp ông Bành.
Ông Bành ngắm nghía mấy món đồ cổ mà anh ta mang tới, rồi hài lòng gật gù.
“Khá lắm, quả nhiên là hàng thật, nếu cậu muốn đưa nó vào viện bảo tàng Hoàng Cung, thì tôi có thể liên lạc với họ giúp cậu.”
Nhưng Will lại đột ngột thay đổi chủ ý, xua tay nói.
“Giờ tôi đã có chủ ý mới rồi.”
Dứt lời, anh ta lại quay đầu nhìn An Diệc Diệp đang đứng bên cạnh, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
“Diệc Diệp, nghe nói cô sở hữu một viện bảo tàng riêng, đúng không?”
An Diệc Diệp sửng sốt, không ngờ Will cũng biết chuyện này.
“Anh nghe nói ở đâu?”
“Ừm… mọi người đều nói như thế, tôi hỏi một lát, nếu cô có viện bảo tàng, thì tôi đồng ý tặng đồ trong tay cho cô.”
An Diệc Diệp trợn tròn mắt, mấy món Will mang tới, mặc dù không thể nói là quốc bảo, nhưng đều có giá trị không hề nhỏ.
Ai dè anh lại nhẹ nhàng nói tặng cho cô.
Ngay cả ông Bành ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.