Khúc Chấn Sơ bình tĩnh gật đầu, dường như chuyện của mình không hề quan trọng lắm.
“Chuyện này cần chính em đi cùng tôi một chuyến.”
An Diệc Diệp nghi hoặc theo anh lên xe, chạy về phía trung tâm thành phố.
Bên ngoài, sắc trời dần dần tối đi, đến khi xe dừng lại thì màn đêm đã buông xuống.
An Diệc Diệp vừa xuống xe, Khúc Chấn Sơ đã đi tới vô cùng tự nhiên nắm tay cô, dẫn vào phía bên trong.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người một chút, mặt hơi nóng lên, bước theo bước chân anh.
Đi được một lát, An Diệc Diệp mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút quen thuộc…
Trước mắt là một hồ nước tĩnh mịch, hai bên hồ nước trồng mấy cây liễu rủ.
Khi gió đêm thổi qua nhẹ nhàng lay động, lướt qua mặt nước, để lại từng gợn sóng lăn tăn.
Hình ảnh diễn tra trước mắt khiến An Diệc Diệp cảm thấy càng quen thuộc, dường như mình đã từng đến nơi này.
Cô hơi sửng sốt, chợt nhớ ra gì đó, vội vã quay đầu lại.
Cô lập tức nhìn thấy một nhà bảo tàng khổng lồ đứng sừng sững trên đống đổ nát đối diện hồ.
Trên mặt đất hai bên nhà bảo tàng trồng các loại cây cối, nhìn qua bừng bừng sức sống.
Mà ngay trên cửa trước viện bảo tàng treo một thấm bảng thật lớn: viện bảo tàng Duy Thê.
Đèn hai bên đường sáng rực, ngay cả trong viện bảo tàng cũng mở đèn sáng choang, từ xa nhìn lại giống như pháo đài rực rỡ ánh đèn.
Khúc Chấn Sơ kéo cô tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tôi đã từng đồng ý với vợ mình, sẽ xây cho cô ấy một nhà bảo tàng thuộc về riêng cô ấy.”
“Bây giờ nhà bảo tàng đã xây xong, em có thể giúp tôi một chuyện hay không?”
An Diệc Diệp bị hình ảnh trước mắt làm cho chấn động, lúc lâu sau cũng chưa lấy lại thần.
Cô cảm thấy trong lòng chua xót, giống như có thứ gì đó đang lên men.
Thứ mà cô vẫn luôn cố gắng che giấu đang từ từ phá đất mà lên.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Vội cái gì?”
Khúc Chấn Sơ lấy một cái hộp từ phía sau, đặt ở trong lòng bàn tay cô.
“Vợ tôi đã từng đồng ý với tôi, sau khi nhà bảo tàng hoàn thành, món đồ đầu tiên được cất giữ sẽ do cô ấy tự mình đưa vào.”
Anh chậm rãi nhìn An Diệc Diệp với ánh mắt tràn đầy tình cảm, phản chiếu trong mắt anh đều là hình bóng người phụ nữ trước mắt này.
“Em có thể giúp tôi chuyện này không?”
Trước kia, đúng là Khúc Chấn Sơ đã từng nói như vậy..
Ánh mắt An Diệc Diệp dừng trên mặt anh, rồi từ từ di chuyển đến chiếc hộp anh cầm trong tay.
Vừa mở nắp ra, đã thấy bên trong đặt vào một cái chặn giấy được chạm từ ngọc Thanh Điền màu vàng.
Vừa mở nắp ra, cô đã nhìn thấy chặn giấy được điêu khắc bằng đá Điền Hoàng ở bên trong.