Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 460




Anh không phải bạn trai của An Diệc Diệp, anh là chồng cô!

Nhưng, lúc này anh lại không thể nào nói ra lời đó.

Will thấy anh chần chừ không nói, lại quay sang nhìn An Diệc Diệp.

“Cô An, anh ta là bạn trai cô sao?”

An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

“Chuyện đó… viện bảo tàng mà tôi nói với anh, tôi sẽ liên hệ giúp anh.”

Will nghi hoặc nhìn cô, thấy An Diệc Diệp cũng không muốn tiếp tục nữa mới gật đầu.

“Được.”

Anh ta lấy một tấm danh thiếp ra đưa cô.

“Đây là cách thức liên lạc của tôi, sau này chúng ta có thể cùng đi tham quan viện bảo tàng.”

Nói chuyện một lúc, anh ta lại phấn khích trở lại.

“Tôi còn chưa từng thấy dáng vẻ phục chế văn vật của nhà phục chế văn vật, nhất định sẽ là một hình ảnh vừa thần kì lại vừa tuyệt đẹp!”

Nói xong, anh ta lại quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ, nói: “Vậy tôi cáo từ trước, sau này có thời gian thì chúng ta gặp lại.”

Sau đó liền quay người rời đi.

Bên cửa sổ chỉ còn lại An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ vẫn đang đứng trước mặt Khúc Chấn Sơ, không quay đầu lại, cứ quay lưng về phía cô.

An Diệc Diệp nhìn bóng lưng anh, im lặng một lúc.

“Ban nãy cảm ơn anh.”

Lúc này Khúc Chấn Sơ mới quay đầu lại, giọng nói như đang ra lệnh.

“Cách xa loại người đó ra một chút.”

An Diệc Diệp trừng lớn mắt, có chút bất mãn: “Nhưng về sau anh ta còn định quyên tặng văn vật cho viện bảo tàng nữa đó.”

Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn nhíu mày: “Người đó vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tốt đẹp gì.”

Vừa gặp mặt đã hôn tay người ta, ngày đầu đã hỏi có bạn trai hay chưa.

Là người tốt được chắc?

An Diệc Diệp thấy anh có cái nhìn phiến diện về Will, lập tức bất mãn.

“Tôi cảm thấy con người anh Will không tệ, nếu không cũng không vượt ngàn dặm xa xôi đến nước ta để quyên tặng đồ cổ.”

Vừa nói xong, cô ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt Khúc Chấn Sơ càng lúc càng tối đi, không khác gì cục than.

Ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có chút mất tự nhiên.

Khúc Chấn Sơ im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Sau này bớt qua lại với anh ta đi. Vũ Thực lúc nãy đó, vẫn chưa nhận được bài học à?”

An Diệc Diệp nghe vây, lập tức nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.