Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 457




“Cậu Will, rất xin lỗi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”

Nói xong, ánh mắt bà trở nên rét lạnh, quay sang nhìn Vũ Thực.

“Vũ Thực, ban nãy tôi đã nói An Diệc Diệp là con gái nuôi của tôi, cũng chính là người nhà họ Nguyễn. Cậu lại ức hiếp người họ Nguyễn trong chính buổi tiệc của nhà họ Nguyễn, lá gan của nhà họ Vũ các người càng ngày càng lớn rồi!”

Vũ Thực vừa nghe thấy vậy, sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch

Bà Nguyễn vừa lên tiếng, mọi người đều yên tĩnh lại.

Không ai dám lên tiếng, muốn trách thì phải trách Vũ Thực đen đủi, cứ phải chọc vào An Diệc Diệp.

Rõ ràng đã biết giờ đây cô là con gái nuôi của bà Nguyễn, mà còn ăn gan hùm, không biết liệu có bị lột da hay không đây.

Đương nhiên Vũ Thực cũng biết điều này, vội bước tới, tiến gần về phía bà Nguyễn.

“Bà Nguyễn, thật sự là hiểu nhầm thôi. Tôi thật sự không hề chạm vào một ngón tay nào của cô An.”

Ánh mắt bà Nguyễn lạnh lùng.

“Đến bây giờ, ông vẫn không thừa nhận sao?”

“Ông cho rằng tại sao tôi lại vào đây? Chính là vì tôi ở bên ngoài đã nhìn thấy hành động của ông! May mà cậu Will nhanh hơn một bước đã cứu được Diệc Diệp, ông còn gì để giải thích nữa không?”

Vũ Thực biến sắc, không ngờ cảnh tượng ban nãy còn bị bà Nguyễn nhìn thấy.

Ông ta hoàn toàn không có thời gian giải thích, bà Nguyễn đã nói: “Thẩm Trình, đưa ông ta ra, không bao giờ cho phép bước vào địa bàn nhà họ Nguyễn nữa.”

Nói xong lại quay sang nhìn Ngũ Thập, giọng nói nhẹ nhàng.

“Ngũ Thập, cậu rảnh rỗi gây chuyện như vậy chắc là trong nhà có ít việc làm. Chỉ cần bận rộn rồi thì sau này sẽ không mắc phải sai sót nữa đâu.”

Ngũ Thập vừa nghe thấy vậy liền biến sắc.

Nhưng Thẩm Trình đã dẫn mấy vệ sĩ tới, đưa anh ta ra ngoài.

Giọng nói của Vũ Thực biến mất ngoài cổng lớn, phòng khách dần dần trở nên yên tĩnh.

Bà Nguyễn nhìn Will, mỉm cười.

“Cậu Will, hôm nay thật may có cậu giúp.”

Will vội xua tay.

“Không có gì, có thể cứu được người đẹp là mong muốn trong lòng của mọi người đúng chứ? Huống chi cho dù không có tôi thì cũng sẽ có người khác xuất hiện thôi.”

Nói xong, anh ta liền nhìn về phía An Diệc Diệp, kéo tay cô, đặt một nụ hôn hờ lên mu bàn tay cô.

“Rất vui được làm quen với cô, cô An. Tôi là Will Orix, cô có thể gọi tôi là Will.”

An Diệc Diệp giật mình không dám động đậy, tròn xoe mắt nhìn anh ta, không biết nên làm thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô được một người lạ hôn mu bàn tay, thấy cô không nói gì mới ngẩng đầu lên.

An Diệc Diệp vội nói: “Chào anh, tôi là An Diệc biết cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.