An Diệc Diệp đưa tay ra, đang định nhận lấy tấm danh thiếp trong tay ông ta, ông ta lại chợt nắm lấy tay cô.
Rồi đột nhiên vuốt ve mu bàn hất ông ta ra.
“Ông muốn làm gì?”
Vũ Thực sờ sờ môi mình.
“Quả nhiên là người phụ nữ của Khúc có chút không bằng. Sớm biết vậy tôi đã tìm thẳng đến cô rồi.”
An Diệc Diệp nghe thấy lời này của ông ta, lùi về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn ông ta.
“Ông muốn làm gì? Đây là tiệc khiêu vũ, ông quy củ một chút!”
Nhưng Vũ Thực lại hoàn toàn không bị uy hiếp bởi lời nói này của cô, mà lại bật cười, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người An Diệc Diệp.
“Sợ gì chứ? tiền sao? Chẳng lẽ cô chưa từng ngủ với cậu ta à?”
Ông ta không để ý đến sắc mặt của An Diệc Diệp, nói tiếp: “Khúc Chấn Sơ là một kẻ máu lạnh vô tình, không hiểu tình thú đâu, cô nên đi theo tôi thì hơn, cũng đủ để khiến cô ăn ngon mặc đẹp cả đời này, cô mà đến lại còn có thể làm chị em bạn dì với Dư Nhã Thiểm, cũng không tệ đâu.”
Nói Diệc Diệp.
An Diệc Diệp không ngờ, hôm nay ở nhà họ Nguyễn, hơn nữa cô còn là nhân vật chính của buổi tiệc này mà lại có người dám động tay động chân với cô.
Cô lại lùi về sau một bước, bàn chân chợt đau dữ dội, suýt chút nữa thì cô ngã xuống đất.
Động tác chỉ hơi chần chừ một chút, ông ta đã xông lên ôm lấy cô.
Lúc này hai người đứng ở lối giao nhau giữa người đều không phát hiện ra tình hình ở đây.
Khúc Chấn Sơ đang định đi ra khỏi vườn, nghiêng mặt liền nhìn thấy Vũ Thực đang ôm An Diệc Diệp, An Diệc Diệp giãy dụa mạnh mẽ.
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, u ám đến đáng sợ, nhanh chóng đi qua đó.
Lúc đang định bước tới, lại có người nhanh chân hơn anh.
“Ông này, ông đang làm gì thế?”
Ngay sau đó, có một đôi tay lập tức giữ lấy cổ tay của Vũ Thực.
Vũ Thực đau đến tái mét mặt, ngũ quan méo mó, bị ép phải buông tay ra.
An Diệc Diệp quay đầu lại nhìn, lại thấy một người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh đứng bên cạnh mình.
Anh ta cao hơn một mét chín, mặc một bộ vest màu đen, ngũ quan sắc nét như tác phẩm điêu khắc La Mã, như là một ngọn núi đang đứng sừng sững ở đó.
Anh ta nhíu mày, khiến các vì sao và mặt trăng như bị lu mờ trong chớp mắt.
“Ông này, đây không phải chuyện một người đàn ông ga lăng nên làm đâu.”