Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 452




Anh kiên định nói: “Rõ ràng cô ấy không mang được giày cao gót, tại sao lần nào cũng muốn mang vậy?”

“Tôi không ngăn được cô ấy, đành phải lén lút vứt hết giày cao gót trong nhà ra ngoài.”

An Diệc Diệp hơi sửng sốt, thảo nào sau đó cô chẳng thể nào tìm thấy giày cao gót trong nhà, dù đi tham dự vũ hội, cũng chỉ có thể mang giày đế bệt.

Khúc Chấn Sơ lại nói tiếp: “Tôi đã phát hiện một chiếc bút ghi âm mà cô ấy để lại, ở nơi cô ấy rơi xuống biển.”

An Diệc Diệp mở to mắt nhìn anh.

Nhưng Khúc Chấn Sơ không quay đầu lại: “Đó là món quà cô ấy định tặng cho tôi vào ngày sinh nhật.”

“Nhưng hôm đó tôi lại hiểu lầm cô ấy, tôi đã cho rằng cô ấy lừa tôi, lừa mọi người, giẫm đạp tình cảm của tôi ở dưới chân.”

“Tôi đã nhốt cô ấy rất lâu, cô ấy đã khóc, nhưng tôi vẫn không chịu tin cô ấy. Tôi còn bảo, trái tim cô ấy chẳng đáng một đồng đối với tôi.”

Nói đến đây, anh cúi đầu nhìn An Diệc Diệp ở bên cạnh.

“Thật ra, trong tim tôi, trái tim cô ấy còn quý giá hơn mọi thứ, là thứ mà tôi không dám hy vọng xa vời.”

An Diệc Diệp ngạc nhiên khi bị ánh mắt của anh khóa chặt, rồi cô quay đầu đi, không nói gì.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Khúc Chấn Sơ nói ra những lời này.

Dứt lời, Khúc Chấn Sơ lại giơ tay phải tới trước mặt cô.

Vì hành động này mà áo sơ mi trên tay anh hơi vén lên, An Diệc Diệp nhìn thấy trên cổ tay anh đang đeo một sợi dây chuyền màu bạc.

Kiểu dáng của sợi dây chuyền khá đặc biệt, trong mặt dây chuyền khắc hình trái tim có một tấm ảnh.

Khúc Chấn Sơ nhìn cô nói: “Cô có muốn xem bức ảnh trong mặt dây chuyền này không?”

Tất nhiên An Diệc Diệp biết bên trong là bức ảnh gì, nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn còn giữ lại ư?

Bàn tay đang vươn ra của cô bỗng ngừng lại, một lát sau lại thu về.

“Tôi không xem nữa.”

Khúc Chấn Sơ không cưỡng ép, mà thất vọng thu tay về, không nói gì nữa.

Xung quanh yên ắng đến nỗi gần như khiến người khác cảm thấy ngạt thở, An Diệc Diệp mất kiên nhẫn đứng dậy.

“Xin lỗi, tôi phải về rồi.”

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nói: “Cô hãy bảo người nhà họ Nguyễn mang một đôi giày tới, đừng mang giày cao gót nữa.”

Nhưng An Diệc Diệp lại im lặng, cô cúi đầu nhìn chân mình, vẫn tiếp tục mang giày cao gót.

“Tôi cảm thấy, tôi có thể thích nghi được.”

“Chẳng phải con người luôn vì chuyện của mình mà trả giá điều gì đó ư? Muốn ăn diện đẹp thì phải trả giá tương đương, chuyện khác cũng y như thế thôi.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.