Bà Nguyễn khẽ kéo tay cô, cuối cùng An Diệc Diệp cũng phản ứng lại, cô thu hồi tâm tư rối bời, từ tốn đi xuống lầu.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trong lòng mọi người đều đã đưa ra quyết định thích hợp nhất trong tình huống này.
Rõ ràng hành động này của bà Nguyễn là muốn che chở An Diệc Diệp.
Nếu nói trước mắt An Diệc Diệp là con gái nuôi của bà ta, chứ không phải là vợ Khúc Chấn Sơ, vậy cô sẽ là con gái nuôi của bà Nguyễn, chẳng hề quan hệ gì với Khúc Chấn Sơ.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, mọi người đều nhìn về phía An Diệc Diệp bằng cặp mắt khác.
Nhà họ Nguyễn chỉ có một mình bà Nguyễn, huống hồ đến giờ bà ta vẫn chưa kết hôn và có con.
Mặc dù lúc trước bà ta đã nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng sau đó chẳng có tin tức gì cả, toàn bộ sản nghiệp to lớn đều do một mình bà Nguyễn nắm giữ.
Nếu sau này bà ta mãi không có con, đợi khi nào bà ta được 100 tuổi, thì An Diệc Diệp sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp duy nhất, là gia chủ đời mới của nhà họ Nguyễn.
Dưới tình huống như vậy, nếu có thể tạo mối quan hệ với An Diệc Diệp vào lúc này, thì tương lai sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho công ty và gia tộc.
Nghĩ như vậy, biểu hiện của bọn họ đều trở nên thân thiện hơn nhiều.
An Diệc Diệp vừa đi xuống, đã có người đi tới bắt chuyện với cô.
Bởi vì bà Nguyễn luôn đi theo bên cạnh, nên mọi người cũng hơi ăn nói khép nép.
An Diệc Diệp vừa đối phó với câu hỏi của bọn họ, trong đầu vừa hiện lên hình ảnh của Khúc Chấn Sơ.
Kể từ lúc nãy, tầm mắt đó vẫn chưa từng biến mất, mà luôn nhìn chằm chằm cô một cách nóng bỏng mãnh liệt, như muốn thiêu đốt cả người cô.
Giờ anh cảm thấy thế nào khi đã biết chắc rằng cô vẫn còn sống?
Anh có ngạc nhiên vui mừng không?
Cô thầm suy đoán, nhưng lại không dám quay đầu nhìn về phía Khúc Chấn Sơ.
Một lúc sau, đợi An Diệc Diệp đã dần thích nghi với bầu không khí của bữa tiệc, cuối cùng bà Nguyễn cũng rời đi.
Tiết mục quan trọng nhất trong bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Giờ ban nhạc bắt đầu mở nhạc khiêu vũ, với giai điệu du dương lay động.
Mấy người xấp xỉ tuổi ở xung quanh đều đồng loạt đưa tay ra mời về phía An Diệc Diệp, định khiêu vũ đầu tiên.
“Cô An, cô có thể nhảy một bài với tôi không?”
“Diệc Diệp, hy vọng tôi có thể nhảy bài đầu tiên với cô.”
An Diệc Diệp nhìn bảy tám cánh tay ở trước mặt, nhất thời không biết phải làm thế nào.
“Cô An.”
Trong tiếng ồn ào, một giọng nói trầm thấp từ tính từ tốn vang lên.
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại truyền vào tai An Diệc Diệp ngay.
Cả người cô cứng đờ, nhưng không quay đầu lại.
Người ở phía sau vẫn nói tiếp.