An Diệc Diệp, đó chẳng phải là người náo loạn với Khúc Chấn Sơ lúc trước ư?
Hơn nữa cô ấy đã rơi xuống biển mất mạng rồi, sao còn xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ chỉ là trùng tên thôi ư?
Trên đời này có chuyện trùng hợp đến thế à?
Quan trọng hơn là, bà Nguyễn có con hồi nào?
Sao bọn họ chưa từng nghe qua vậy?
Vừa dứt lời, những người có mặt trong phòng khách đều không nhịn được khẽ bàn tán.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, anh hoàn toàn không ngờ bà Nguyễn lại công bố An Diệc Diệp ra nhanh như vậy, hơn nữa còn trở thành con gái bà ta.
Anh đang nghĩ ngợi thì bà Nguyễn bỗng xoay người, đưa tay về một hướng khác.
Đúng lúc này, bỗng có một người bước ra từ khúc cua cầu thang.
Cô mặc một chiếc váy dài cúp ngực màu lam nhạt, trang điểm nhẹ, mái tóc dài mềm mại uốn cong xõa sau vai, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp thoát tục của cô.
Cô vừa xuất hiện trong phòng khách, mọi người đã đồng loạt ngạc nhiên há hốc.
Chẳng… chẳng phải đây là vợ của Khúc Chấn Sơ à?
Nghe nói An Diệc Diệp đã rơi xuống biển mất mạng rồi, người đã chết rồi sao lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Ông Trương và ông Bành cực kỳ quen thuộc với An Diệc Diệp, giờ nhìn thấy người từ trên lầu đi xuống thì nhất thời trợn tròn mắt, phân biệt kỹ lưỡng.
Vì sợ mình sẽ nhìn lầm.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ cực kỳ khó coi.
Không ngờ bà Nguyễn thật sự đẩy An Diệc Diệp ra.
Vậy tại sao lúc trước lại che mắt mọi người mà làm to chuyện, bảo An Diệc Diệp giả chết?
Bà Nguyễn đã nhìn thấy hết vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.
“Đây là con gái tôi mới nhận nuôi, tên là An Diệc Diệp.”
Sắc mặt mọi người đều hơi phức tạp.
Dù nhìn thế nào thì người trước mặt cũng là An Diệc Diệp từng rơi xuống biển.
Ông Trương kéo ông Bành ở bên cạnh.
Ông Bành, ông nhìn giúp tôi xem, người đó có đúng là con bé không? Tôi hơi hoa mắt rồi.”
Ông Bành không nói gì, mà chỉ nhìn người đang đứng trên cầu thang.
Rất nhanh, trong phòng khách đã có người không nhịn được cơn tò mò trong lòng.
“Bà Nguyễn, cho hỏi cô An này là có phải là vợ Khúc Chấn Sơ, lúc trước đã rơi xuống biển không?”
Sắc mặt bà Nguyễn vẫn không thay đổi đáp.