“Tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy, cả đời này cô ấy là vợ của tôi.”
Ông Trương ngạc nhiên trước giọng điệu thâm tình của anh, nên quay đầu nhìn anh.
Khóe miệng Khúc Chấn Sơ vẫn mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, dù thế nào cũng không thể giả bộ được.
Ông sửng sốt, rồi quay đầu, hừ lạnh.
“Nói thì ai chẳng biết, nhưng làm thì khác. Nếu cậu thật sự thích, yêu thương con bé như vậy, tại sao lại rút hết người đang tìm kiếm con bé? Tại sao lại không tiếp tục tìm kiếm?”
“Con bé chỉ mới rời đi mấy ngày, cậu đã có thể cười ha hả tới dự tiệc, tôi thật sự không biết cậu đang nghĩ gì nữa?”
Mấy câu hỏi của ông Trương, gần như đã hỏi ra nỗi thắc mắc trong lòng những người có mặt tại đây.
Bọn họ đều ngóng tai nghe, đợi Khúc Chấn Sơ trả lời.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại giữ im lặng.
Anh chỉ khẽ cười không nói gì, rồi cầm ly Champagne lên uống cạn một hơi.
“Thấy mọi người lo lắng cho An Diệc Diệp như vậy, tôi cũng rất vui.”
Ông Trương và ông Bành đều nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu.
“Khúc Chấn Sơ, cậu bị bệnh à?”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại lắc đầu, rồi xoay người rời đi.
Ông Trương nhìn theo bóng lưng anh, luôn cảm thấy Khúc Chấn Sơ hơi kỳ lạ.
“Chẳng lẽ cậu ta phát điên rồi?”
Đúng lúc này, có người từ trên tầng hai đi xuống.
Bà Nguyễn mặc chiếc váy lưới màu đen từ tốn đi xuống, mọi người nhìn thấy bà ta thì nhất thời yên tĩnh trở lại, rồi quay đầu nhìn chằm chằm bà ta.
Bà Nguyễn nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Khúc Chấn Sơ, khóe miệng dần cong lên gần như không thể phát hiện.
Rồi bà mới đi xuống.
“Chào mừng mọi người lại đến nhà họ Nguyễn.”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn bà Nguyễn đang đứng trên cầu thang, không ai biết, hôm nay bà lại tuyên bố tin tức động trời gì.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nhíu mày, lúc nãy ánh mắt bà Nguyễn nhìn anh, khiến anh cảm thấy hơi bất an.
Đúng lúc này, bà Nguyễn lại lớn tiếng nói.
“Tiệc tối hôm nay, tôi muốn giới thiệu một người với mọi người.”
Bà nói đến đây thì ngừng lại, rồi khẽ cười.
“Đó là An Diệc Diệp – con gái tôi.”
Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người đều ngơ ngác.