“Tôi biết cô vẫn còn sống mà.”
“Bởi vì tôi từng làm giao dịch với ông trời, ngay cả ông ấy cũng phải nghe lời tôi.”
Anh khẽ nói.
Hình như An Diệc Diệp đã nghe thấy điều gì đó, nên khẽ nhíu mày, trở người, nhưng lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Khúc Chấn Sơ đứng cạnh giường, nhìn chằm chằm gương mặt cô suốt một tiếng đồng hồ.
Đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện của vệ sĩ ở bên ngoài, trời cũng hừng sáng, anh mới luyến tiếc rời đi.
Hôm sau.
Bà Nguyễn phát hiện, toàn bộ thám tử điều tra nhà họ Nguyễn lúc trước đều đồng loạt thu tay về.
Như thể Khúc Chấn Sơ đã từ bỏ việc tìm kiếm bóng dáng An Diệc Diệp.
Nghe thấy tin tức này, bà lại nhíu mày.
Quản gia đứng bên cạnh nói: “Có lẽ giờ Khúc Chấn Sơ đã tin rằng, cô chủ đã chết rồi nên mới từ bỏ việc tìm kiếm.”
Nhưng bà Nguyễn lại không nói gì.
Kể từ hôm qua bà gặp mặt Khúc Chấn Sơ, từ biểu hiện của anh có thể thấy, anh cực kỳ cố chấp với An Diệc Diệp, nên anh sẽ không bao giờ từ bỏ đơn giản như vậy.
Có lẽ trong chuyện này đã xảy ra vấn đề gì đó.
Bà ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Bảo bọn họ cẩn thận một tý, đừng để lộ sơ hở.”
Tối hôm đó, Khúc Chấn Sơ lại tới thăm.
Anh cẩn thận né tránh tất cả vệ sĩ, tiếp tục đi tới bên ngoài phòng của An Diệc Diệp, thấy cô đã ngủ mới lặng lẽ đi vào trong.
Mọi thứ đều lặng yên không một tiếng động, không hề có ai phát hiện ra.
Đường đường là người sáng lập tập đoàn M.I, là ác quỷ trong miệng mọi người, nhưng mỗi tối lại lén lút lẻn vào phòng người khác.
Anh tham lam ngắm nhìn An Diệc Diệp đang ngủ say sưa, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng thâm tình nồng đậm không thể phai nhòa.
Khúc Chấn Sơ giơ tay lên, nhẹ nhàng để cạnh tay An Diệc Diệp, nhưng lại không dám nắm lấy, vì sợ sẽ đánh thức cô.
Anh nói cực kỳ nhỏ nhẹ: “Cô đừng lo, tôi sẽ nhanh chóng đón cô về.”
Sẽ sớm thôi, chỉ cần anh loại bỏ toàn bộ chướng ngại vật, này, anh sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội tổn thương An Diệc Diệp nữa.
Anh nhẹ nhàng khi trời dần sáng, cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng luyến tiếc rời đi.
Bà Nguyễn ngày càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Với tính cách của Khúc Chấn Sơ, không đời nào lại từ bỏ nhanh như vậy.
Thậm chí bà còn nghĩ nếu Khúc Chấn Sơ đuổi tới cùng, thì bà sẽ đưa An Diệc Diệp ra nước ngoài, đợi giải quyết xong mọi chuyện ở đây mới đưa cô về.
Ai dè Khúc Chấn Sơ lại thay đổi vẫn chưa sáng hẳn, thời gian vẫn còn sớm.