“Không.”
Sự kiên định ánh lên trong mắt An Diệc Diệp.
“Nhưng bây giờ tôi không có khả năng…”
Bà Nguyễn cười nhẹ nhàng, ánh mắt lộ vẻ tự tin và uy nghiêm khi đã giữ chức vị cao thời gian dài.
“Con có.”
Bà nhìn An Diệc Diệp: “Mọi thứ nhà họ Nguyễn có, bà ta, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Tại sao?
Bà Nguyễn cứu cô và đưa cô về nhà chăm sóc, bây giờ còn nói có thể giúp cô báo thù, giao tất cả mọi thứ của nhà họ Nguyễn cho cô.
Nhưng tại sao bà ta lại làm vậy?
Cô cau mày, khó hiểu nhìn bà Nguyễn.
“Tôi có thể hỏi vì sao bà lại giúp tôi không?”
Bà Nguyễn hơi xúc động.
“Bởi vì bác không muốn con phải chịu bất cứ tổn thương nạt.
An Diệc Diệp lưu lạc ở bên ngoài đã lâu, bà cần phải cho cô biết rõ điều này.
Bà sẽ tự tay dựng lên sự tự tin và khả năng cho cô.
Màn đêm buông xuống.
Màn đêm dần bao trùm ngôi nhà của nhà họ Nguyễn ở trung tâm thành phố, như một lớp vải tuyn nhẹ nhàng phủ lên, tựa như mỹ nhân nằm nghiêng.
Mấy vệ sĩ đúng giờ đi kiểm tra xung quanh.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, lúc mọi người buồn ngủ nhất, nhưng họ lại không hề lơi là.
Khi mấy người vừa đi, một bóng người từ từ từ bước ra từ trong bóng tối, xuất hiện ở nơi họ đã rời đi.
Dựa vào ánh trăng, Khúc Chấn Sơ quan sát cảnh vật xung quanh, nhớ lại trưa nay mình đi vào như thế nào.
Anh đã ghi nhớ bố cục của ngôi nhà trong đầu, chờ năm ngày chỉ vì lần tới ngày hôm nay.
Anh vừa quan sát xung quanh vừa đi qua sân, nhanh chóng đến chỗ rừng phong.
Theo điều tra trước đó, mấy ngày vừa rồi rừng phong này của nhà họ Nguyễn không có ai ở.
Nhưng sau này lại thành nơi không ai được tuỳ ý đi vào.
Khúc Chấn Sơ nghĩ đến hai tách trà nhìn thấy trưa nay ở chỗ bà Nguyễn, ánh mắt anh trở nên tối hơn.
Anh tin chắc rằng An Diệc Diệp đang ở đây.
Đi về phía trước một lúc, tránh mấy camera và vệ sĩ, cuối cùng anh cũng đến bên ngoài căn phòng bên cạnh rừng phong.
Căn phòng ấm cùng đang sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ, ấm áp và đẹp đẽ.