“Là tôi sai, tôi hối hận rồi…”
Bà Nguyễn đứng dậy: “Câu này cậu nên nói với An Diệc Diệp chứ không phải nói với tôi. Cậu Khúc, cậu không cần cố chấp với nhà họ Nguyễn, cũng đừng mong tìm được An Diệc Diệp ở đây, hãy đi khi vẫn còn sớm.”
Khúc Chấn Sơ còn định nói gì nữa nhưng bà Nguyễn đã giơ tay lên, khẽ hất mu bàn tay về phía ngoài.
“Quản gia, tiễn cậu ấy đi.”
Khúc Chấn Sơ cắn răng, im lặng một lúc rồi mới nói: “Nếu vậy thì hôm khác tôi sẽ tới.”
Nói xong anh xoay người, đi cùng quản gia.
Sau khi anh đi, bà Nguyễn nhấp một ngụm trà rồi mới quay người rời đi.
Bà ra khỏi phòng khách, đi thẳng qua sân, tới bên ngoài căn phòng bên cạnh rừng phong.
Còn chưa vào bà đã nhìn thấy An Diệc Diệp đang hồn bay phách lạc ngồi trên ghế.
Bà rất đau lòng, nhấc chân bước vào, nhẹ giọng nói: “Những lời cậu ta vừa nói, con đã nghe thấy rồi?”
An Diệc Diệp gật đầu, nước mắt rưng rưng.
“Anh ấy thích tôi, anh ấy nói tôi là vợ anh ấy.”
“Con tin?”
Bà Nguyễn đưa tay đặt lên mu bàn tay cô.
“Nói cho bác, cậu ta đã nói những lời như này mấy lần rồi, nhưng sau mỗi lần nói xong anh ta lại đối xử với con thế nào?”
An Diệc Diệp sững sờ, cắn môi dưới, không nói gì.
Thấy cô do dự, bà Nguyễn lại nói tiếp: “Cho dù không vì Khúc Chấn Sơ, lẽ nào con không muốn báo thù nữa?”
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn bà.
Bà Nguyễn cất giọng đều đều: “Dư Nhã Thiểm tự tay đốt cô nhi viện Thần Hi, viện trưởng Trần chết trong biển lửa, đám trẻ không có nơi để ở, bây giờ vẫn đang ở trại tị nạn.
Mà bây giờ vết thương trên mặt cô ta đã được chữa lành, tuy cô ta từ bỏ Khúc Chấn Sơ nhưng lại leo lên một cành cao khác. Với thủ đoạn của cô ta, không tới một tháng nữa, cô ta sẽ gả vào nhà họ Võ.
Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn đẩy xon xuống vách đó, đến giờ vẫn chưa có tung tích.
Người nhà họ Khúc đã sớm biết thân phận thật sự của con nhưng không hề nhắc đến, ngược lại còn gây khó dễ cho con khắp nơi. Vụ tai tiếng của con với Mai Ấn tay hợp tác tạo thành.”
Bà ta cất giọng đều đều nói hết mọi chuyện, không có vui buồn, không cô cực kỳ chấn động.
Không ngờ bà Nguyễn lại điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Bà Nguyễn nói tiếp: “Con định để họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vậy sao?”