Nhà họ Nguyễn cao quý không ai có thể trèo cao được.
Cho dù người đó có là Khúc Chấn Sơ.
Huống hồ thân phận của An Diệc Diệp còn không phải người nhà họ Nguyễn bình thường.
Trong toà lâu đài cổ.
Trong căn phòng tối, Khúc Chấn Sơ mở cửa đi vào phòng của An Diệc Diệp.
Tất cả mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên như khi cô đi.
Khúc Chấn Sơ đứng yên lặng trước cửa rất lâu mới bật công tắc trong phòng.
“Tách” một tiếng, căn phòng đột nhiên bừng sáng.
Anh nhấc chân bước vào, mỗi bước đi, tim anh như bị kim đâm vào thật mạnh.
Ở nơi này, anh đã từng ôm An Diệc Diệp, hôn An Diệc Diệp.
Nhưng anh cũng từng nhốt cô ở đây.
Anh nhốt cô ở đây, không cho cô ra ngoài.
Anh đẩy cô ngã xuống đất, lạnh lùng mắng mỏ.
Mà lúc đó, An Diệc Diệp đang nghĩ gì?
Khi cô ngồi ở đây, ghi lại lời hứa cả đời bằng bút ghi âm, trong lòng cô đã nghĩ gì?
Khúc Chấn Sơ không dám nghĩ tiếp, cứ nghĩ thêm một chút là anh lại không kìm được nỗi đau trong lòng.
Anh chưa bao giờ là người tốt, anh đối xử với An Diệc Diệp không tốt, anh đã làm tổn thương trái tim cô.
Anh cho rằng mình làm vậy là tốt cho cô, để cô rời đi cuối cùng lại hại cô rơi xuống biển, không rõ tung tích.
Cho dù An Diệc Diệp thật sự muốn rời xa anh, anh cũng chấp nhận.
Nhưng ít nhất hãy cho anh biết cô vẫn an toàn.
Ít nhất hãy để cho anh được nhìn thấy cô một lần.
Khúc Chấn Sơ chầm chậm bước vào, ngồi xuống bàn làm việc.
Trên bàn vẫn bày những dụng mà An Diệc Diệp dùng để sửa văn vật, lần đầu tiên cô sử dụng là để sửa vòng cổ cho anh.
Mà bây giờ chiếc vòng cổ đã trở lại trên cổ tay của Khúc Chấn Sơ.
Chỉ là bây giờ bên trong đã là ảnh của hai người họ.
Sợi dây chuyền đã bị hỏng, đã được sửa, đã mất đi, bây giờ lại trở lại cổ tay anh.
Khúc Chấn Sơ mở ngăn kéo, nhìn thấy bên trong có một chiếc khăn tay lụa màu đen.