Mỗi một chỗ trên cơ thể đều đang kêu gào đau đớn.
Bàn tay anh ấn mạnh vào trái tim, đau đến mức anh không thở nổi.
Vài giây trôi qua, cuối cùng anh mới hít sâu một hơi.
Lúc anh ngẩng đầu lên, bác sĩ thấy nước mắt ngân ngấn trong đôi mắt anh.
Khúc Chấn Sơ mấp máy môi, như hoàn toàn không có sức lực để cất tiếng, thử vài lần, cuối cùng mới khàn khàn nói.
“Cô ấy đâu…”
“Tôi muốn gặp cô ấy.”
Bác sĩ nhìn y tá, nói: “Anh Khúc, ban nãy tôi đã nói với anh rồi, thi thể của cô An đã được người nhà cô ấy đưa đi rồi.”
“Không thể nào!”
Khúc Chấn Sơ giữ anh ta lại.
“Anh lại tùy tiện để một người đưa cô ấy đi sao? Tôi mới là người thân duy nhất của cô ấy!”
Khúc Chấn Sơ nắm áo của anh ta, ánh mắt hung dữ như muốt ăn tươi nuốt sống anh ta!
Bác sĩ sợ hãi run rẩy, e dè nhìn Khúc Chấn Sơ trước mắt.
“Nhưng người đưa cô ấy đi quả thực là người thân của cô ấy, xin lỗi anh, đây là quy tắc của bệnh viện.”
“Cô ấy là cô nhi, người thân ở đâu ra? Một bệnh viện lớn như vậy mà lại không thể bảo vệ được cho thi thể của cô ấy!”
Khúc Chấn Sơ giơ tay lên, đấm lên người anh ta.
Nắm đấm như mưa không ngừng giáng xuống người anh ta.
Bác sĩ bị anh đánh, không ngừng kêu la thảm thiết.
Người bên cạnh lập tức tiến tới tách hai người họ ra.
“Anh Khúc, mong anh bình tĩnh một chút, cô An đã qua đời rồi, anh không thể như vậy được.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ vốn không nghe lọt tai, giữ lấy người bên cạnh.
“Cô ấy chưa chết! Cô ấy sẽ không chết! Khi nào còn chưa nhìn thấy thi thể của cô ấy, tôi sẽ không tin cô ấy đã chết rồi!”
Anh điên cuồng quay đầu qua, nhìn những người trước mặt.
“Nhất định mấy người đã dùng ảnh giả, là ai sai khiến mấy người làm chuyện này?”
Lúc Chiết Lam và quản gia chạy tới thì liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.
Khúc Chấn Sơ và mấy người khác ẩu đả với nhau, bệnh viện vô cùng hỗn loạn.
Chuyện này là như thế nào?
Không phải đến đón cô An về nhà sao? Sao lại thành ra như vậy?
Quản gia vội xông tới, kéo Khúc Chấn Sơ dưới đất dậy.
“Cậu chủ, cậu bình tĩnh một chút.”