“Anh Khúc, mau anh bớt đau thương…”
“Cô ấy vẫn chưa chết!”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy lời anh ta nói, chợt ngẩng đầu dậy, ánh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào bác sĩ!
Bác sĩ nói tiếp: “Xin lỗi, cái chết của cô An do đích thân tôi kiểm chứng. Sau hai tiếng từ khi cô ấy được đưa vào bệnh viện, do nước vào phổi dẫn đến suy hô hấp, cuối cùng không thể cứu khỏi.”
“Im miệng!”
Khúc Chấn Sơ đột nhiên hét lên một tiếng.
“Tôi không tin! Mấy người nói cô ấy đã chết rồi, vậy thi thể đâu? An Diệc Diệp đâu? Cô ấy ở đâu?”
Bác sĩ và y tá nhìn nhau, nói: “Rất xin lỗi, thi thể của cô An đã được người nhà cô ấy đón về rồi.”
Khúc Chấn Sơ ngừng lại, chợt bật cười.
“Cô ấy không có người nhà, tôi chính là người nhà duy nhất của cô ấy. Người mà mấy người đang nói không phải cô ấy…”
Bác sĩ liền lấy mấy tấm ảnh ra.
“Đây là tấm ảnh được chụp lại trong quá trình cấp cứu, anh có thể đích thân kiểm chứng, còn có camera giám sát trong bệnh viện cũng có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”
“Cô An quả thực đã qua đời rồi…”
Khúc Chấn Sơ quay đầu lại, nhìn tấm ảnh trong tay anh ta, thậm chí còn không dám bước tới xem.
Cơ thể anh khẽ run rẩy, hai tay chậm rãi giơ lên, do dự vài lần, cuối cùng mới cầm lấy tấm ảnh đó.
Trên ảnh là An Diệc Diệp đang nằm trên giường bệnh.
Khúc Chấn Sơ nhìn qua là nhận ngay ra cô.
Người nằm trên giường bệnh mặc bộ quần áo ngày hôm đó, mái tóc xoăn nhẹ xõa trên gối.
Cô nhắm mắt, khóe miệng còn hơi cong lên, sắc mặt xanh xao trắng bệch, giống hệt với người chết.
Mà máy điện tim bên cạnh cũng đã ngừng hoạt động.
Mạng sống của cô đã đi đến tận cùng.
Lúc nhìn thấy tấm ảnh này, hô hấp của Khúc Chấn Sơ ngừng lại.
“Diệc Diệp…”
Anh khẽ gọi.
Đầu óc trống rỗng, nhịp tim cũng ngừng đập trong giây lát.
Bác sĩ nghe thấy giọng nói đau thương, tuyệt vọng của anh, chậm rãi nói: “Anh Khúc, bây giờ anh đã tin rồi chứ? Cô An quả thực đã qua đời vào ngày hôm đó rồi, rất xin lỗi anh.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy lời nói của anh ta, cơ thể chấn động, cơn đau mạnh mẽ ùa tới.
Đau đớn.