Bọn họ đã đi theo Khúc Chấn Sơ tìm kiếm ba ngày ba đêm, cơ thể đã rã rời ra rồi.
Rất nhanh liền có người gọi Khúc Chấn Sơ từ trên biển trở về.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hoảng loạn, bước xuống từ thuyền.
Vì quá gấp gáp, không cẩn thận vấp phải sợi dây thừng bên cạnh, suýt thì ngã xuống.
Quản gia và Chiết Lam đi theo anh bao nhiêu năm như vậy, chưa từng thấy anh nhếch nhác đến vậy.
Nếu nói người trước mặt chính là Khúc Chấn Sơ hô mưa gọi gió, ai tin?.
||||| Truyện đề cử: Chỉ Muốn Thích Em |||||
Nhưng anh của lúc này, bộ vest trên người vừa bẩn vừa rách, nhăn nhúm lại.
Mái tóc rối loạn, ánh mắt hoảng loạn bất lực, sắc mặt tiều tụy, chỉ có đôi mắt kia là đang phát sáng! Đang tỏa sáng!
Anh vừa lên bờ, ánh mắt đã dính chặt lên người Chiết Lam.
“Tìm thấy rồi?”
Anh cẩn thận hỏi, chỉ lo lắng Chiết Lam sẽ cho anh một câu trả lời phủ nhận.
Chiết Lam gật đầu, nói: “Bạn của tôi ở bệnh viện nói với tôi, thật ra ba ngày trước cô An đã được đưa đi bệnh viện rồi.”
Khúc Chấn Sơ vừa nghe thấy vậy, tảng đá trong tim cuối cùng cũng được đặt xuống, anh không quan tâm đến điều gì khác nữa, vội xông đi.
Anh vừa chạy vừa hỏi: “Nói tôi biết là bệnh viện nào?”
Khúc Chấn Sơ xông lên xe, ánh mắt lóe lên tia hi vọng.
Ba ngày rồi.
Mọi người đều nói với anh, An Diệc Diệp đã chết rồi, không còn cơ hội sống sót nữa rồi.
Anh không tin.
Anh đã đợi ba ngày, hi vọng trong lòng càng lúc càng mỏng manh, càng lúc càng bé nhỏ.
Thậm chí còn có một giọng nói vang lên trong lòng anh, An Diệc Diệp đã chết rồi.
Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng đã đợi được tia hi vọng!
Diệc Diệp của anh chưa chết, vợ của anh còn sống!
Khúc Chấn Sơ quay đầu qua, hét lớn: “Tên bệnh viện! Nói cho tôi!”
Chiết Lam bị dọa sợ bởi khí thế hung dữ của anh, vội nói tên bệnh viện ra.
Còn chưa dứt lời đã thấy Khúc Chấn Sơ giẫm chân ga, lao vút đi như tến, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
Quản gia lo lắng nhìn anh.