Khúc Chấn Sơ nhìn mặt biển trước mắt, đau đớn không thôi.
Diệc Diệp của anh vẫn luôn ở bên anh, vẫn luôn yêu anh sâu sắc…
Mà anh đã làm những gì chứ?
Anh nằm trên mặt đất, thấy trái tim như bị người ta giữ lấy, không ngừng xét nát, đau đớn khiến anh gần như không thở nổi, đôi mắt đỏ rực.
Nước mặt chậm rãi dâng lên, làm mờ tầm nhìn của anh.
Anh hơi cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt chậm rãi tuôn ra từ khóe mắt.
Sự đau đớn khi mất đi người thương yêu khiến anh không thể chịu đựng nổi.
Anh quỳ trên vách đá, bật khóc.
Lúc quản gia và Chiết Lam chạy tới liền thấy Khúc Chấn Sơ đang ngồi dưới đất bật khóc đau đớn, hai người kinh ngạc, hoảng loạn chạy tới.
“Tổng giám đốc Khúc?”
“Cậu chủ, có chuyện gì vậy? Cô chủ đâu?”
Quản gia sốt ruột nhìn xung quanh.
Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ thì liền ngơ ra.
Anh cầm một chiếc bút ghi âm và sợi dây chuyền trong tay, quỳ dưới mặt đất, trên mặt vẫn còn vết nước mắt.
Quản gia đi theo Khúc Chấn Sơ hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Khúc Chấn Sơ rơi lệ.
Không ngờ, cậu Khúc cũng khóc…
Lúc này Khúc Chấn Sơ chợt quay đầu lại nhìn bọn họ, sắc mặt lập tức thay đổi, chậm rãi đứng dậy.
“Tìm dưới biển.” Anh nói.
Ba chữ ngắn ngủi khiến quản gia và Chiết Lam nhìn nhau, trong lòng có một suy đoán, nhưng lại không dám tin.
Giọng nói của Khúc Chấn Sơ trở nên kiên định hơn.
“Tìm dưới biển!”
“Cho dù có phải lật tung vùng biển này lên cũng phải tìm cho ra An Diệc Diệp!”
Hai người vừa nghe, liền biến sắc.
An Diệc Diệp rơi xuống biển rồi?
Bọn họ vội nhìn xuống mặt biển cuộn trào, rồi lại nhìn hai bàn tay siết thành nắm đấm của An Diệc Diệp, cơ thể đến lúc này vẫn còn hơi run rẩy.
Đôi mắt đỏ rực ẩn chứa nước mắt, ánh mắt nặng nề nhìn mặt biển.
“Đi ngay bây giờ! Điều động hết mọi lực lượng tôi có thể điều động, mỗi một người đều phải tìm!”
Quản gia nhanh chóng tỉnh táo lại, gật đầu.
“Vâng, giờ tôi sẽ đi làm ngay!”
Nói xong, ông quay người chạy ra ngoài.