Anh nhanh chóng bước qua đó, vừa nhìn thấy thứ trên mặt đât, sắc mặt anh lập tức không còn giọt máu nào.
Khóe miệng anh giật giật, như là sắp khóc tại chỗ.
“Không, đừng vậy mà…”
Khúc Chấn Sơ loạng choạng chạy qua đó, hai chân mềm nhũn, khuỵu thẳng xuống đất.
Trong bụi cỏ, có một sợi dây chuyền ảnh màu bạc.
Khúc Chấn Sơ quỳ xuống, hai tay cẩn thận nhặt sợi dây chuyền dưới bụi cỏ lên, đặt trong lòng bàn tay.
Đây là sợi dây chuyền mặt rỗng màu bạc của An Diệc Diệp.
Anh vừa nhìn đã nhận ra được, đây là sợi dây chuyền mà anh đã chính tay mình đeo cho An Diệc Diệp.
Ấn nút mở trên đó, mặt dây chuyền hình trái tim nảy lên, tấm ảnh trong đó hiện ra.
Khi nãy lúc nhìn thấy sợi dây chuyền này, anh còn cất giữ chút hi vọng, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh này, mọi hi vọng lập tức bị dập tắt.
Cơ thể Khúc Chấn Sơ lắc lư mạnh mẽ, như có một cái búa lớn đập mạnh vào người anh, phát ra tiếng động lớn, bên tai “ong ong”, không thể nghe thấy gì khác nữa.
Thậm chí, đến cả hô hấp gần như cũng sắp ngừng lại.
Ngón tay anh run rẩy, sợ hãi, hoảng loạn, còn có đau đớn…
Cơn đau mạnh mẽ bao trùm lên mọi cảm xúc và tri giác của anh.
Một lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ mới hít sâu một hơi.
“An Diệc Diệp…”
Anh cúi người xuống, đặt sợi dây chuyền lên trước ngực, cuộn tròn người lại, như một con thú bại trận.”
“Diệc Diệp, anh sai rồi, anh biết sai rồi…”
Đúng lúc này, anh mới nhìn thấy một cây bút ghi âm rơi ở bên cạnh.
Khúc Chấn Sơ ngập ngừng một lúc, cẩn thận cầm nó lên, ấn nút phát.
Ngay sau đó, giọng nói của An Diệc Diệp vang lên bên tai anh.
Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ cùng với sự quyến luyến sâu sắc, còn có cả những nỗi niềm chưa được giải tỏa.
Khúc Chấn Sơ, em thích anh…
Em muốn mỗi một ngày sau này đều được ở bên anh. Muốn tặng anh những lời chúc vào mỗi sinh nhật của mình.
Muốn thật nhiều năm về sau chúng ta còn có thể ở bên nhau, lúc đó anh cũng đã già rồi, em sẽ ở bên anh.
Hoa nở hoa tàn, có lẽ những người bên anh sẽ đến rồi đi, nhưng em sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Ngũ quan của Khúc Chấn Sơ dần trở nên biến dạng do đau đớn.
Anh siết chặt cây bút ghi âm trong tay, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được sự dịu dàng trong ánh mắt, gương mặt đỏ ửng lên vì ngại ngùng của An Diệc Diệp lúc cô nói những lời này
Nhưng ánh mắt của cô lại đang phát sáng.