“Nhưng, bà ấy buộc phải giúp tôi một việc.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn những chiếc camera giám sát xung quanh trên con phố.
“Nhà họ Nguyễn có thể tự do kiểm soát toàn bộ camera giám sát trong nước, tôi cần bà ấy lập tức trích video giám sát ở gần đây! Giúp tôi tìm một người!”
Thẩm Trình tò mò nhìn anh, cũng muốn biết, rốt cuộc là người như thế nào lại có thể khiến Khúc Chấn Sơ thành ra như vậy.
“Cậu muốn tìm ai?”
Khúc Chấn Sơ siết chặt hai tay, tấm ảnh trong tay đã bị anh vò thành một nhúm.
“Vợ tôi, An Diệc Diệp.”
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Trình ngạc nhiên khẽ ngẩng đầu lên, đồng tử chợt co rút lại.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Xin hỏi cô An này đã làm chuyện gì sao? Hay là cô ấy chọc giận gì cậu Khúc?”
Khúc Chấn Sơ lại lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ đau khổ và tuyệt vọng.
“Tôi đánh mất cô ấy rồi.”
Giọng nói ngay lập tức trầm xuống khiến Thẩm Trình ngỡ ngàng nhìn anh.
Giây phút đó, ông ta còn tưởng rằng Khúc Chấn Sơ đã khóc rồi.
Nhưng ông ta nhìn người trước mắt mình, lại lắc đầu.
Khúc Chấn Sơ sao có thể khóc được?
Vừa nghĩ đến người anh muốn tìm là cô An, Thẩm Trình lập tức nghiêm túc.
“Chuyện tìm người này không thành vấn đề, tôi lập tức thông báo cho người đi làm.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Khúc Chấn Sơ lặp lại hai lần.
Thẩm Trình nhíu mày, Khúc Chấn Sơ cũng sẽ nói cảm ơn sao?
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khúc Chấn Sơ lại tiếp tục lên đường tìm kiếm một lần nữa.
Có lẽ, anh cũng sẽ thay đổi?
Sau khi anh rời đi, Thẩm Trình lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Sau ba tiếng chuông như thường lệ, đối phương mới chậm rãi nghe máy.
“Bà chủ.” Cho dù chỉ là gọi điện, thái độ của Thẩm Trình cũng vô cùng cung kính, thậm chí còn hơi cúi người xuống.
“Vừa nãy tôi đã gặp được Khúc Chấn Sơ rồi, cậu ấy nhờ chúng ta tìm cô An giúp.”
Phía bên kia đầu điện thoại, giọng nói bà Nguyễn có chút lo lắng và nghi hoặc khác với sự bình tĩnh thường ngày.
“Con bé làm sao?”
“Vẫn chưa rõ, có điều nửa tiếng trước, cô An và Mai Ấn Cầm bị người ta tính kế. Lúc tôi đang điều tra chuyện này thì mới gặp được Khúc Chấn Sơ, chỉ là không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.”
Bà Nguyễn im lặng một lúc, mới nói: “Phải tìm ra con bé bằng bất cứ giá nào.”
“Rõ, bà chủ.”