Một lúc sau, ông cầm hai tấm ảnh cẩn thận mang vào phòng làm việc của Khúc Chấn Sơ.
Cẩn thận đặt hai tấm ảnh trên tay lên bàn làm việc.
“Cậu chủ, cậu nhìn xem, đây chính là hai tấm ảnh mà tôi ghép ra.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn về bản hợp đồng trong tay.
Quản gia lặng lẽ nhìn qua, lại thấy bản hợp đồng bị xoay ngược!
Khúc Chấn Sơ vốn không hề đọc bản hợp đồng trong tay!
Quả nhiên, ông biết là nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi!
Quản gia vội khuyên nhủ: “Cậu chủ, cậu không thể để cô An rời đi được, nhất định là có hiểu lầm gì đó ở đây.”
Khúc Chấn Sơ nghe lời ông nói, khẽ ngẩng đầu lên.
Đang định lên tiếng, ánh mắt lại chợt lướt qua hai tấm ảnh trên bàn.
Cơ thể anh chợt run rẩy mạnh mẽ!
“Đây là cái gì?”
Khúc Chấn Sơ đột nhiên hỏi, thậm chí giọng nói còn bất giác cất cao lên.
Quản gia đang nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể khiến cậu chủ tìm An Diệc Diệp về, bị anh hỏi vậy thì giật mình, vội ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Khúc Chấn Sơ đã cầm hai tấm ảnh đó lên, đặt trong lòng bàn tay.
Ban đầu ảnh đã bị cắt vụn ra, quản gia tốn biết bao nhiêu lâu, cuối cùng mới có thể ghép ra hai tấm ảnh này.
Tuy phía sau tấm ảnh đã được dán lại bằng băng dính, nhưng lúc di chuyển vẫn có chút lắc lư, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị rời ra.
Khúc Chấn Sơ cẩn thận giữ trong lòng bàn tay, nhìn tấm ảnh trước mắt như đang nhìn một mảnh thủy tinh bị vỡ.
“Đây là gì?”
Không đợi quản gia trả lời, anh lại khàn giọng hỏi một tiếng.
Quản gia sợ hãi ngơ ra, vội nói: “Đây chính là tấm ảnh trước đó cậu chủ bảo tôi ghép lại. Tôi đã tìm ra hai tấm ảnh có thể coi là hoàn chỉnh để ghép nó ra.”
Hai tay Khúc Chấn Sơ run rẩy.
“Lấy được những tấm ảnh này từ trong phòng An Diệc Diệp sao?”
Quản gia gật đầu.
“Đúng vậy, còn là cậu đưa cho tôi nữa.”
“Không thể nào!” Khúc Chấn Sơ lại đột ngột phản bác.