“Cô là… Tiêu Nhĩ Giai?”
“Chuyện ngày hôm nay là do cô làm sao?”
An Diệc Diệp kéo khẩu trang trên mặt mình xuống.
Cô ta đã trở nên tiều tụy và gầy gò hơn, quầng mắt còn thâm đen lại.
“Là tôi làm đó, nhưng thế thì có sao?”
An Diệc Diệp cảnh giác nhìn cô ta.
“Tại sao cô lại làm như vậy? Nếu cô muốn dùng tôi để uy hiếp Khúc Chấn Sơ, vậy thì có lẽ cô phải thất vọng rồi.”
“Đương nhiên, chuyện vừa nãy cũng không phải tôi chưa nhìn thấy.”
Tiêu Nhĩ Giai dang hai tay ra, nói: “Chỉ là một nhà họ Tiêu nhỏ bé mà thôi, mất rồi thì mất. Tôi chỉ đang nghĩ…”
Cô ta nói, rồi chợt tiến lên hai bước, đi đến trước mặt An Diệc Diệp, hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô.
Gương mặt vốn đang mang ý cười nhạt chợt trở nên dữ tợn.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, sao cô còn chưa chết đi?”
Câu này vừa thốt ra, An Diệc Diệp liền sợ hãi vội lùi về phía sau.
Vừa cửa động, cô lại va phải thứ gì đó!
Cô vội quay người qua nhìn, còn chưa nhìn rõ đã có một bàn tay bịt miệng và mũi cô lại.
Mùi hương nhức mũi xộc vào khoang miệng, An Diệc Diệp giãy giụa mạnh mẽ.
Nhưng hai tay của đối phương siết chặt chiếc khăn, ngay lập tức, cơ thể An Diệc Diệp mềm nhũn, hoàn toàn mất đi ý thức.
Tiêu Nhĩ Giai nhìn An Diệc Diệp toàn thân vô lực, cô ta nhếch miệng cười.
“Phùng Tấn, anh đưa cô ta lên xe đi.”
Phùng Tấn cất khăn tay đi, nhanh chóng bế An Diệc Diệp lên chiếc xe bên cạnh đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Hai người lên xe, huênh hoang rời đi.
Phùng Tấn nhìn An Diệc Diệp bị đặt phía sau xe, có chút do dự nói: “Không phải chúng ta đã nói rõ với Khúc Diên Nghị là không làm hại cô ta rồi sao?”
Tiêu Nhĩ Giai nghe thấy câu nói này, quay đầu qua nhìn, còn cười nói: “Không ai giết cô ta cả.”
Ánh mắt cô ta hiện lên tia u ám.
“Cũng chỉ vì chính cô ta thương tâm tuyệt vọng sau khi bị Khúc Chấn Sơ vất bỏ nên mới nhảy biển tự vẫn mà thôi.”
Cô ta nói một cách thờ ơ, giọng điệu bình thản, đến cả Phùng Tấn cũng không khỏi nhìn cô ta một cái.