Anh giơ tay lên, đè trên ngực mình, đôi mắt lộ ra vẻ bi thương sâu sắc.
Trái tim An Diệc Diệp run lên, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.
“Khúc Chấn Sơ, em và Mai Ấn Cầm thật sự không có gì hết…”
Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, cơn giận trong ánh mắt dần dần dịu đi.
“Ý cô là, Mai Ấn Cầm chỉ muốn khiến cô ngất rồi đưa đi thôi sao?”
An Diệc Diệp gật đầu.
“Bọn em hoàn toàn không có quan hệ gì hết, là có người khác tính kế bọn em.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô.
“Vậy tôi có nên tin cô không?”
An Diệc Diệp mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì.
Tin cô?
Cho dù là bản thân cô, cô cũng khó mà tin nổi.
Huống chi là Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ từng nói, anh sẽ không tin bất cứ câu nói nào của cô nữa, không tin một lần nào nữa.
Cô cúi đầu, một lúc lâu không nói gì.
“Tôi tin cô.”
Giọng nói của Khúc Chấn Sơ lại chợt vang lên trên đỉnh đầu.
An Diệc Diệp ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thậm chí cô còn có chút không dám tin, Khúc Chấn Sơ nói tin cô sao?
Khúc Chấn Sơ gật đầu.
“Tôi tin cô, vậy nên, cô đi đi.” Anh nói tiếp.
An Diệc Diệp trừng lớn mắt, có chút không dám tin lời Khúc Chấn Sơ nói.
“Anh…”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi không trách cô nữa.”
Giọng điệu của anh như trút được gánh nặng, trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Cho dù trước kia cô đã lừa tôi, tôi cũng chấp nhận.”
Chợt có một cảm giác hoảng loạn sâu sắc dâng lên trong lòng An Diệc Diệp.
Cô từng thấy Khúc Chấn Sơ nổi giận, từng thấy anh căm phẫn, cũng từng thấy anh nặng tình, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh như vậy.
Giống như một con dã thú bại trận.
“Khúc Chấn Sơ… anh đừng như vậy…”
Khúc Chấn Sơ lại giống như không hề nghe thấy lời nói của cô.
“Khoảng thời gian này, tôi trừng phạt cô, nhưng lại cũng trừng phạt chính bản thân mình.”
Anh khẽ giơ tay lên.
“Tôi không trách cô nữa, cô đi đi, coi như là tôi chưa từng gặp cô.”
Lúc này suy nghĩ của An Diệc Diệp vô cùng rối loạn, đầu óc như chợt trở nên trống rỗng.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong khoảnh khắc, dường như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh.
Nhưng mà, trái tim của cô lại đang đau nhói…
Không phải đau tê tâm liệt phế giống như trước kia, cơn đau này nhẹ nhàng nhưng lại kéo dài, khiến cô đứng ngồi bất an, như là đã đánh mất gì đó.
Khúc Chấn Sơ không nói tiếp nữa: “Tôi tin cô, tin rằng hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, tin là có người hãm hại cô.”
Ánh mắt anh trầm xuống.
“Tất cả những gì cô nói trước kia, tôi đều tin cô, An Diệc Diệp, tôi chỉ có thể tin cô.”
“Nhưng em…”
An Diệc Diệp nôn nóng muốn giải thích, nhưng Khúc Chấn Sơ lại giơ tay cản cô lại.
“Cô không cần giải thích nữa… bây giờ cô có thể yên tâm rời đi cùng Mai Ấn Cầm, mọi chuyện để tôi giải quyết.”
“Tôi mệt rồi, cô đi đi.”
Anh nhàn nhạt nói, âm cuối kéo dài hơn một chút, như là đang thở dài.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh, có giọt nước đang lay động trong đôi mắt.
“Anh không cần em nữa sao? Khúc Chấn Sơ?”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, không nói gì.
Trái tim của anh đau đến mức sắp ngừng đập rồi.
Sao anh lại không cần cho được?
Sao anh lại nhẫn tâm đẩy An Diệc Diệp về phía người khác cho được.
Anh chỉ mong có thể dùng một sợi dây thừng trói người phụ nữ này lên người mình!
Nhưng…
Anh không thể.
Đây vốn là một sự khởi đầu sai lầm, cho dù có tiếp tục kéo dài, thì cũng chỉ là sai lầm mà thôi…
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn vào đôi mắt An Diệc Diệp nữa.
Anh sợ mình sẽ dao động…